Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Vừa rồi Lan Trạch được Nguyễn Vân Hạc đỡ, em hơi mất tự nhiên, em len lén nhìn Nguyễn Vân Hạc một cái, hình như Nguyễn Vân Hạc còn bứt rứt hơn cả em.
Thế là em yên tâm lại.
"Cảm ơn thế tử." Lan Trạch nói.
Nguyễn Vân Hạc đưa tay về, đám thiếu niên lâu la của Nguyễn Vân Hạc túm tụm với nhau cực kì sôi nổi, tuy mấy người dừng lại trước cửa tửu lâu nhưng có vẻ không định bước vào.
"Thế tử, ta nghe nói mấy hôm nay đốc chủ đang kiểm tra quán rượu, hay hôm nay mình tránh đi, dạo phố loanh quanh được không."
Nguyễn Vân Hạc đồng ý, Lan Trạch chỉ ra ngoài theo họ, không vào tửu lâu càng tốt, em khẽ thở phào một hơi.
Kinh thành đâu đâu cũng hoa lệ, lầu son gác cao vươn lên tận trời, hiện giờ vừa chập tối, hàng chùm đèn lồng được thắp lên, từng chiếc một nối nhau tựa như sao sáng miên man.
Lan Trạch chưa đi dạo phố kinh thành bao giờ, em nghèo, giờ ra ngoài cũng không mang tiền, chỉ bám theo sau đám thiếu gia.
Nhóm công tử thế gia này lớn lên trong kinh đô từ bé, chẳng để tâm mấy, bu lại với nhau nói gì không biết, vừa nói vừa cười hoặc là ngó nghiêng mỹ nhân trên đường.
Lan Trạch đi sau, đằng trước em là Nguyễn Vân Hạc, đường xá đông người qua lại, bước chân em hơi chậm chạp, khó khăn lắm mới theo kịp vì tầm mắt em cứ không kìm được lưu luyến mấy sạp hàng hai bên suốt.
Dù là điểm tâm ven đường hay đồ chơi bé xinh bán rong, ngựa gỗ bàn cờ mô hình được thiếu niên ưa thích, Lan Trạch đều chưa từng thấy bao giờ.
"Thế tử, chờ tôi với." Lan Trạch đi vòng tránh đám đông.
Chỉ trông thấy được nửa bên mặt của Nguyễn Vân Hạc đằng trước, cậu thiếu niên đi trên phố luôn khiến người khác phải chú ý vì dung mạo anh tuấn.
Lan Trạch suýt va phải người khác, Nguyễn Vân Hạc ở phía trước dừng lại, mặt mũi hơi thiếu kiên nhẫn, rồi em cảm giác có lực tác động vào tay mình, cổ tay em bị nắm lấy.
Khi bị chạm vào Lan Trạch muốn tránh đi theo phản xạ, vẫn cứ bị Nguyễn Vân Hạc túm lấy tay, khóe mắt Nguyễn Vân Hạc lườm em, cậu ta nói: "Làm sao, sợ bản thế tử ăn ngươi chắc."
Lan Trạch không lên tiếng, người qua lại xung quanh rất đông, em nói: "Thế tử, nô tài tự đi được ạ."
"Cần ta giúp ngươi còn gì, ngươi có biết thái độ xin xỏ người khác phải như nào không."
Nguyễn Vân Hạc dắt em đến chỗ sạp hàng em vừa nhìn rồi dừng chân, ngón tay em khẽ nhúc nhích, khóe mắt nhìn lướt qua bàn cờ búp bê đang bày, rất nhiều hình nhân nhỏ đứng trong các ô vuông vắn.
Đây là món vừa nãy em trông thấy, chủ sạp đã tươi cười niềm nở cầm tận mấy loại mô hình ra giới thiệu luôn rồi.
"Hai vị công tử, đây toàn là mẫu mới đấy, xem xem có thích loại nào không."
Nguyễn Vân Hạc khẽ cau mày, nói với em, "Tự chọn đi."
Lan Trạch hơi bất ngờ, ý là mua cho em á? Em nhìn búp bê nhỏ điêu khắc tinh xảo một cái, lòng tương đối muốn, không biết Nguyễn Vân Hạc định làm gì.
"Không cần đâu ạ, thế tử, nô tài không đủ tiền mua."
Nguyễn Vân Hạc mặc kệ em, chỉ đại mấy thứ vừa nãy Lan Trạch đã nhìn chăm chú, bảo chủ sạp gói hết lại.
Chỉ lát sau, một tay Lan Trạch ôm cái hộp được đóng gói, tay kia bị Nguyễn Vân Hạc cầm cổ tay dẫn đi về phía trước.
"Thế tử, ngài bỏ tay ra đã." Cổ tay Lan Trạch sắp gãy đến nơi rồi, em mím môi, nói với Nguyễn Vân Hạc, "Nô tài không đi được nữa."
Lúc này Nguyễn Vân Hạc mới thả em ra, cổ tay Lan Trạch đã có vết vòng màu đỏ, em vội rụt tay lại, tự ôm đồ một bên để dành ra tay xoa bóp cổ tay mình.
Em cúi đầu thổi một cái, một vùng da ửng đỏ phơn phớt, tầm mắt của Nguyễn Vân Hạc đối diện dừng ở cổ tay em, một lúc lâu sau mới thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!