Chương 14: (Vô Đề)

Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Thị vệ đưa Lan Trạch lui xuống, đầu Lan Trạch vùi trong lòng thị vệ, bị bế đi mất mà còn chả hay biết gì.

"Sao đốc chủ lại dẫn người về nữa ạ?"

Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại giây lát ở nửa bên mặt lộ ra ngoài của Lan Trạch, nhanh chóng đưa mắt trở về.

"Xem như báo đáp ân tình năm xưa của tri phủ Từ." Tạ Cảnh Đình bỏ lại đúng một câu.

Mí mắt Thường Khanh giần giật, câu này phun ra từ miệng chủ tử đúng là chả hiếm lạ tí gì.

Đối với việc Lan Trạch rời cung, Cơ Thường chỉ thuận miệng hỏi đến, Tạ Cảnh Đình trả lời thế này.

"Lan Trạch trúng tên rơi xuống hồ, hiện đang dưỡng thương."

Thích khách đã bị bắt, Tạ Cảnh Đình cũng ngã xuống nước, so sánh với Lan Trạch trúng tên thì Cơ Thường quan tâ/m đến Tạ Cảnh Đình hơn.

"Như Tuyết, ngươi có bị thương không?"

Rõ ràng nhìn bằng mắt thường thôi là đủ thấy rốt cuộc y có bị thương không, Tạ Cảnh Đình vẫn kiên nhẫn đáp lời, "Thần không sao."

Cơ Thường khẽ thở phào một hơi, đôi mắt âm u chợt thoáng có vẻ mất tự nhiên.

"Trên mũi tên dài có hoa văn mẫu đơn, e rằng liên quan đến tàn dư triều trước, Như Tuyết, việc này giao cho ngươi, nhất định ngươi phải tra rõ."

Tạ Cảnh Đình: "Thần ắt sẽ điều tra rõ ràng, để có lời giải thích với hoàng thượng."

...

Lan Trạch quay trở lại phủ Tạ Cảnh Đình lần nữa, lần này em không ở trong hậu viện mà có khoảnh sân riêng của mình, chung với nhóm người làm, có thể ra vào tùy ý.

Vài bộ quần áo với mấy thứ lặt vặt ban đầu của em đều được thị vệ xếp lại ngay ngắn sang phòng mới.

Em uống thuốc khư hàn, đến hôm sau đã đỡ hơn nhiều, vì nhớ đến Tạ Cảnh Đình nên hôm sau nữa em đợi ngoài chính điện suốt, Tạ Cảnh Đình về cái là trông thấy em ngay.

"Lan Trạch?" Tạ Cảnh Đình đã trông thấy em, có thị vệ đi theo đằng sau, thị vệ lui xuống.

Mắt Lan Trạch hơi sáng lên, em đã chờ lâu lắm, cả ngày chẳng thấy Tạ Cảnh Đình đâu, không biết đi đâu rồi nữa.

Em bước vào điện chính cùng với Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình ôn tồn hỏi em: "Hôm nay trông đỡ nhiều rồi, có việc gì mà đặc biệt chờ ở ngoài điện thế?"

Thực ra Lan Trạch chả có chuyện gì, Tạ Cảnh Đình nói được làm được dẫn em ra khỏi cung, em lại nói dối lừa bịp Tạ Cảnh Đình nên không kìm được sang tìm gặp, muốn làm gì đó cho Tạ Cảnh Đình.

Làm vậy lòng em có thể bớt bất an đi xíu, cũng thoải mái hơn nữa.

Mẹ từng dặn em là phải biết nhớ ơn báo đáp.

"Đốc chủ, nô tài không có việc gì ạ," Lan Trạch nói, "đốc chủ đưa nô tài ra cung, nô tài rất vui, muốn làm một ít việc cho đốc chủ ạ."

Lời này mà thốt ra từ miệng người khác thì chắc chắn Tạ Cảnh Đình sẽ nghi hoặc, tầm mắt y thoáng liếc sang chạm phải đôi mắt trong veo, tất thảy tâm trạng cùng suy nghĩ đều rõ ràng quá đỗi.

Chưa chờ Tạ Cảnh Đình trả lời, Lan Trạch đã hỏi tiếp từ câu này sang câu khác, "Hôm nay đốc chủ đi đâu thế ạ, sao muộn thế này mới về."

Lan Trạch không hề biết mình hỏi vậy xem như đã vượt quá phép tắc, có lẽ vì thường ngày Tạ Cảnh Đình hòa nhã, tâm trạng không biến động quá lớn.

Huống chi Tạ Cảnh Đình cũng kiên nhẫn trả lời câu hỏi của em, "Đi điều tra vụ thích khách."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!