Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Lan Trạch không có cảm giác gì mấy trước việc bị mù, chỉ có mỗi đầu óc loạn cào cào lên, không hiểu mình đã làm gì mà lại mù.
Chắc là cậu mắc bệnh.
Tạ Cảnh Đình mời đại phu đến ngay trong ngày, đại phu ấp a ấp úng không nói được gì, Lan Trạch cùng Tạ Cảnh Đình sắp xếp hành lý đúng ngày đầu năm mới, Tạ Cảnh Đình dẫn cậu đi khắp nơi chữa trị.
Không trông thấy gì nên thính giác cậu nhạy bén hơn hẳn, nằm sấp trên lưng Tạ Cảnh Đình cả ngày, dù cậu bị mù thì Tạ Cảnh Đình vẫn chăm nom cậu như thế, thực ra cậu không muốn đi xa lắm.
"Tiểu Đình, chắc do vết thương gì hồi trước gây ra thôi, hồi xưa em nghe mẹ kể là một số đồng loại cáo bị thương lúc nhỏ xong lớn lên mới phát tác. Không phải chuyện gì to tát đâu... mình không cần phải chữa." Lan Trạch nhỏ giọng nói, cậu cảm giác được hơi thở khí thế của Tạ Cảnh Đình thoáng biến đổi, thế là không dám lải nhải tiếp nữa.
Tạ Cảnh Đình dừng lại ngoái đầu, nâng ngón tay lên chạm vào trán cậu, rồi cúi đầu hôn lên mí mắt cậu.
Tạ Cảnh Đình không hề nghe lời cậu, khăng khăng dẫn cậu đi khám.
Người chỉ chữa được bệnh cho người, không thể khám cho tộc yêu, hai người một là đạo sĩ một là tộc yêu tạo thành tổ hợp quá đỗi kì quái. Tạ Cảnh Đình dẫn cậu đi khắp nơi tìm kiếm các đại phu biết khám chữa cho tộc yêu.
Dọc đường đi có rất nhiều nơi xuất hiện dịch bệnh, Tạ Cảnh Đình còn chưa hỏi được đại phu khám cho cậu thì Hạ Ngọc Huyền đã tìm thấy hai người trước.
Dĩ nhiên Hạ Ngọc Huyền vào thẳng mục đích muốn đưa Lan Trạch đi, Tạ Cảnh Đình không chịu, thế là hai người ra tay ẩu đả.
Cuối cùng sự việc chỉ kết thúc khi Lan Trạch theo sang, thời gian này Lan Trạch đã thích ứng với việc mất đi thị lực, cậu nghe thấy tiếng động cùng với tiếng kêu rê/n của Tạ Cảnh Đình, lo Tạ Cảnh Đình gặp chuyện gì.
"Tiểu Đình... Chàng đang làm gì thế?" Tuy không trông thấy nhưng Lan Trạch vẫn cảm giác được có một người khác ở đây, chờ lúc phát giác ra khí thế quen thuộc thì cậu biết là ai đến rồi.
"Quỷ vương ca ca, không cần lo cho ta... Bây giờ ta vẫn sống tốt lắm mà, Quỷ vương ca ca đừng có làm khó ảnh." Lan Trạch bước đến bên cạnh Tạ Cảnh Đình theo cảm giác, cậu suýt vấp ngã, Tạ Cảnh Đình đỡ cậu một cái.
"Tiểu Trạch." Hạ Ngọc Huyền lên tiếng, trầm giọng nói: "Người em có lời nguyền, ở lại bên hắn không có ích gì."
"Về Quỷ điện với ta."
Lan Trạch không hề muốn đi, cậu đứng yên tại chỗ lắc đầu giằng co với Hạ Ngọc Huyền, cậu nắm lấy ngón tay Tạ Cảnh Đình, nói với Hạ Ngọc Huyền: "Quỷ vương ca ca, đây là việc của cá nhân ta... ta sẽ xử lí ổn thôi."
"Ca ca không cần bận tâm đến ta."
"Em bảo ta làm sao không bận tâm cho được." Hạ Ngọc Huyền túm lấy cổ tay cậu, giọng nói gấp gáp, "Em ở bên cạnh hắn xong giờ gặp những việc này, ta yên tâm kiểu gì?"
"Tiểu Trạch, em có biết nghĩ cho bản thân không thế?"
Tạ Cảnh Đình rút kiếm khỏi vỏ, Lan Trạch chắn giữa hai người, môi cậu mím chặt, nói với Hạ Ngọc Huyền: "Ca ca... bất luận thế nào ta cũng không đi theo huynh đâu."
Cậu đứng nguyên tại chỗ, thấp giọng nói: "Ca ca đừng giận ta."
Hạ Ngọc Huyền tức lên thì cậu cũng chẳng làm gì được.
Vốn dĩ cậu bị mù Tạ Cảnh Đình đã buồn khổ trong lòng lắm rồi, nếu cậu còn bỏ Tạ Cảnh Đình đi nữa thì có khi Tạ Cảnh Đình sẽ điên mất, cậu không yên tâm.
Gương mặt đẹp trong trẻo của Hạ Ngọc Huyền lạnh lẽo hẳn đi, ánh mắt âm u nhìn sang Tạ Cảnh Đình, gương mặt Tạ Cảnh Đình bị chia cắt bởi bóng mờ, hai người phân chia rạch ròi, vạch ra hai đường ranh giới rõ rệt bên cạnh Lan Trạch.
Từ đầu chí cuối Lan Trạch đều nghiêng về phía Tạ Cảnh Đình.
"Hai năm." Hạ Ngọc Huyền mở miệng, "Thời gian hai năm, đến lúc ấy hắn không làm được thì ta sẽ dẫn em về."
Hạ Ngọc Huyền đi mất, Lan Trạch biết Hạ Ngọc Huyền không nói đùa với cậu, cậu chạm vào tay Tạ Cảnh Đình theo phản xạ, cảm giác nóng ấm, nhiệt độ lan ra theo ngón tay.
"Tiểu Đình, có khi hai năm nữa là mắt em sẽ khỏi luôn ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!