Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Lần tiếp theo Lan Trạch gặp lại Huyền quân là ngày thứ ba sau khi cậu thành thân, Huyền quân tìm đến tận đây thì dĩ nhiên đã biết tất cả mọi việc.
Đối diện với vấn đề của Huyền quân, Lan Trạch tương đối ngờ vực.
Vì cậu nói với Tạ Cảnh Đình là cậu ra ngoài gặp Huyền quân nên Tạ Cảnh Đình đưa cậu sang, không hề quấy rầy cậu với Huyền quân.
"Quỷ vương ca ca, huynh nói gì cơ... bảo ta rời xa hắn?" Lan Trạch hơi bối rối, cậu hỏi lại thêm lần nữa.
Nét mặt cậu thoáng lộ vẻ nghi hoặc, trước đây Huyền quân bảo cậu làm gì thì cậu chỉ cần làm theo là được, vì cậu biết ấy là để tốt cho cậu.
Bây giờ Huyền quân cũng vì nghĩ cho cậu, nhưng cậu lại không muốn lắm.
Từ vị trí hiện tại Lan Trạch có thể trông thấy loáng thoáng thân hình Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đứng ở đằng xa bị cành cây che mất, chỉ lộ ra một mảng vạt áo.
Cậu bồn chồn nhìn Huyền quân, nhỏ giọng nói: "Quỷ vương ca ca... ta không muốn phải chia xa hắn."
"Quỷ vương ca ca bảo là hắn không thể che chở ta, chắc Quỷ vương ca ca không biết đó thôi, hắn ghê gớm lắm, không cần ta phải lo."
"Ta muốn ở bên hắn."
Tộc yêu đáng ra nên máu lạnh vô tình, Lan Trạch không nhịn được nghĩ, chẳng trách toàn thấy nói là tộc người giỏi mê hoặc trái tim nhất, tộc yêu bọn họ cứ mê muội suốt thôi.
Giờ mới chớm có niềm vui ngắn ngủi với Tạ Cảnh Đình là cậu đã bị Tạ Cảnh Đình mê hoặc luôn, vẻn vẹn nửa năm, chỉ nghĩ đến việc phải chia ly là bắt đầu quyến luyến không nỡ.
Lan Trạch chưa từng trái ý Huyền quân, cậu nhìn vào đáy mắt Huyền quân, như bị bỏng vì tâm trạng trong ấy, không kìm được chột dạ dời mắt đi chỗ khác.
"Ta biết Quỷ vương ca ca muốn tốt cho ta... xin lỗi ca ca."
Huyền quân lặng lẽ đứng trước mặt cậu, cảm xúc cuồn cuộn trong con ngươi, chàng chỉ nắm lấy cổ tay Lan Trạch, thiếu niên đang chờ ở đằng xa đã nhìn sang, đôi mắt đen láy phản chiếu vẻ sâu kín như mực đậm.
Có lẽ tiểu đạo sĩ sẽ không vui, Lan Trạch nhớ đến những gì mình từng nói, cậu không cho tiểu đạo sĩ nhận đồ của con gái, dĩ nhiên tiểu đạo sĩ cũng giống thế, không thích cậu thân mật với người khác.
Kể cả với anh trai cũng không được.
Thế là Lan Trạch mất tự nhiên rụt tay về, Huyền quân chiều cậu từ bé, cậu nói với Huyền quân: "Quỷ vương ca ca..."
Huyền quân thả tay ra, quan sát nét mặt Lan Trạch, Lan Trạch không ngừng nhìn sang phía Tạ Cảnh Đình, rõ là tương đối để tâm.
"Ra vậy, Tiểu Trạch, nếu em cân nhắc rõ thật rồi thì dĩ nhiên ta không có gì để nói."
Ngoài mặt Huyền quân không biểu cảm gì mấy, tầm mắt chàng khá nặng nề nhìn thiếu niên trước mắt, không biết Lan Trạch đã thành ra thế này từ bao giờ nữa, vì một người phàm...
Đáy lòng chàng có cơn giận lờ mờ, đặc biệt khi đôi mắt trong veo của Lan Trạch tràn đầy vẻ bất an lẫn áy náy.
Có lẽ bản thân Lan Trạch cũng biết là mình đang làm chuyện ngu xuẩn.
Từ xưa đến nay tộc yêu với tộc người thương mến nhau chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.
"Nếu Tiểu Trạch đổi ý thì có thể về Quỷ điện gặp ta bất cứ lúc nào." Huyền quân bỏ lại đúng một câu, thân hình biến mất tại chỗ, chỉ còn mình Lan Trạch dưới gốc cây hòe.
Tạ Cảnh Đình đi từ đằng xa lại gần, Lan Trạch còn đang nhìn theo hướng Huyền quân rời đi, Huyền quân bỏ đi khiến Lan Trạch hơi áy náy, lại cũng âm thầm thở phào một hơi.
"Lan Nhi có tâm sự à?" Tạ Cảnh Đình hỏi cậu.
Lan Trạch lắc đầu, tay cậu được Tạ Cảnh Đình nắm lấy, cậu nói với Tạ Cảnh Đình: "Mình quay về là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!