Chương 9: (Vô Đề)

35.

Rời khỏi vương phủ, ta ghé qua phố Hồi Tự, tùy ý mua vài món đồ. Sau đó trở về nhà ngay. Ứng phó qua loa với Lâm bá xong, ta xách một chậu nước lạnh thật lớn, trực tiếp nhấn đầu mình vào.

Lúc này mới bình tĩnh lại.

Phố Hồi Tự thuở ban đầu chỉ là một mảnh đất hoang, ở kinh thành còn xa mới sánh được với sự phồn hoa của phố Chu Tước. Vậy mà ánh mắt của Hứa Hà Doanh lại độc đáo đến vậy, nàng vung ngàn vàng mua về không ít cửa hàng. Dùng để mở tiệm phấn son, trà lâu, hương lâu...

Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, phố Hồi Tự đã trở thành nơi nữ quyến trong kinh thành yêu thích nhất. Bởi vì chỉ cần đến đây, gần như mọi nhu cầu đều có thể được thỏa mãn. Cũng chính vì thế, giá thuê cửa hàng ở phố Hồi Tự ngày càng đắt đỏ.

Vừa rồi ta đi ngang qua, nhìn thấy không ít cửa hàng của vương phủ đã đóng cửa, nếu không thì cũng đổi chủ. Nhưng khối sản nghiệp khổng lồ mà nàng để lại cũng đủ để Ninh vương chiếm trọn lợi ích rồi.

Ngoảnh đầu nhìn lại, chợt nhận ra vị tri kỷ của ta vẫn cho rằng mình sống rất tỉnh táo, nhưng rốt cuộc vẫn chưa đủ tỉnh táo. Năm đó nàng gả vào vương phủ, tận tâm tận lực hoàn thành bổn phận vương phi, cố gắng khiến bản thân trở thành một "người có ích".

Là nữ nhân, nàng cho rằng như vậy có thể bình an sống qua ngày. Chỉ là, có những kẻ, khi thấy ngươi "có giá trị", chúng chỉ muốn vắt kiệt ngươi đến giọt cuối cùng.

Loại người này, chỉ có thể giết, chứ không phải là để lấy lòng.

"Bảo kiếm phải rời khỏi vỏ, ngươi thử một lần làm kẻ cầm đao đi."

Tri kỷ của ta, hãy để ta tự tay cầm lấy thanh đao này.

36.

Một ngày trước thọ yến của Võ Hoàng hậu.

Sáng hôm đó, Sở Thanh Phong lại phải vào cung từ rất sớm. Hắn quả thực đang được sủng ái nhất. Ta dậy sớm giúp hắn chỉnh trang y phục, động tác đã ngày càng thuần thục.

Chỉ là hôm nay, hắn bỗng nhiên nắm lấy tay ta.

Ta thuận tay hất ra: "Đừng quậy, giờ không còn sớm nữa."

Sở Thanh Phong bất đắc dĩ nói: "Ta đâu có quậy, ta rất ngoan mà."

Hắn giơ tay chỉ vào hàng cúc trên áo mình, lúc này ta mới phát hiện cài nhầm, vội vàng sửa lại. Hắn hỏi ta có phải đang có tâm sự gì không.

Ta lơ đãng đáp: "Không có."

Hắn ấm ức nói: "Nương tử, nàng thật lạnh nhạt với ta."

Ta bị hắn chọc cười, cuối cùng vẫn thúc giục hắn mau đi kẻo trễ giờ.

37.

Phi Điểu Các dự định ám sát Ninh vương.

Chính là ngày hôm nay.

Phượng Lương Nguyệt đã bày ra một kế hoạch vô cùng chu toàn. Trước tiên, nàng ta dùng một chiếc thủ cấp giả để khiến Ninh vương buông lỏng cảnh giác. Khi đến báo cáo nhiệm vụ, ta vẫn còn có chút lo lắng nhưng Ninh vương quá mức tự phụ, chiếc thủ cấp đó bị hắn sai người mang đi cho dã thú ăn ngay lập tức.

Sau đó, Phi Điểu Các cố tình tỏ ra hoang mang, khiến ai nấy đều bàng hoàng lo sợ. Ninh vương phái người đến răn đe trấn áp. Nhưng trên thực tế, khi nào nên phản kháng, phản kháng đến mức nào, tất cả đều đã được Phượng Lương Nguyệt tính toán từ trước.

Ta thực sự thán phục nữ nhân này. Nếu nàng ta không sinh ra là nữ tử, năng lực thống lĩnh thuộc hạ của nàng ta không biết còn cao hơn Ninh vương bao nhiêu lần.

Người của Phi Điểu Các ai nấy đều có thể vì nàng ta mà bỏ mạng, không giống như đám người dưới trướng Ninh vương, nếu không có thân phận thân vương, chỉ e chẳng ai muốn để ý đến hắn.

Sau một thời gian bố trí, cuối cùng bọn họ cũng đã nhận được nhiệm vụ đầu tiên từ Ninh vương.

38.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!