30.
Sở Thanh Phong vội vàng nói: "Lâm hiền huynh, huynh say rồi, nên cẩn trọng lời nói."
Vị Hàn Lâm trẻ tuổi kia phất tay áo: "Thanh Phong huynh, huynh không ở kinh thành, huynh không biết! Ta chỉ hận thôi! Người đọc sách trong thiên hạ, có ai không ngưỡng mộ cốt khí của Bạch thiếu sư năm đó! Ninh vương đính hôn với con gái của thiếu sư, nhưng sau lưng lại lợi dụng ông ấy..."
"Ngươi nói cái gì?!"
Ta mất khống chế, đột ngột đứng bật dậy. Bầu không khí trên bàn rượu đột nhiên trở nên ngượng ngùng, tất cả đều quay lại nhìn ta đầy khó hiểu.
Sở Thanh Phong vội đứng dậy đỡ ta: "Nương tử..."
Ta hất tay hắn ra, hỏi vị Hàn Lâm trẻ tuổi kia: "Ngươi nói cái gì? Bạch thiếu sư, là bị Ninh vương hại sao?"
Hắn lúng túng nói: "Đệ muội, ta lỡ lời lúc say rồi, muội ngàn vạn lần đừng nói lại với Ninh vương..."
Ta không còn nghe thấy gì nữa. Khoảnh khắc ấy, cảm giác như từng khúc xương trong cơ thể ta đều rạn nứt. Đến khi hoàn hồn lại, nước mắt đã trào ra khỏi khóe mắt.
Sở Thanh Phong nhẹ nhàng kéo ta vào lòng, tùy ý nói vài câu để che giấu. Nhưng trong lòng ta tựa như có phong ba bão táp, chẳng còn nghe được bất cứ điều gì nữa...
31.
Đợi mọi người đi hết, Sở Thanh Phong bế ta trở về phòng.
Ta gục trên vai hắn mà khóc nức nở. Sao ta lại có thể ngu ngốc đến mức này? Bao năm nay ở bên cạnh Ninh vương, chứng kiến hắn một lòng tranh đoạt ngôi vị thái tử. Chẳng lẽ mãi đến khi phụ thân ta chết, hắn mới sinh ra dã tâm sao?
Năm đó, thuộc hạ cũ của Thái tử tiền triều đông đảo như vậy, tại sao chỉ có mỗi nhà ta bị diệt môn!
Chỉ có thể là vì hắn đã lừa gạt cả phụ thân ta! Nực cười thay, phụ thân vẫn còn cho rằng hắn sẽ cam tâm tình nguyện làm một thân vương nhàn tản.
Ta đã làm gì thế này… Ta bị kẻ thù lợi dụng, giúp hắn trừ khử kẻ địch, thậm chí từng một lòng một dạ tin tưởng hắn. Ta còn mặt mũi nào xứng đáng làm con gái của cha mẹ ta đây!
"Nương tử..."
"Ta đáng chết, thực sự đáng chết!"
Sở Thanh Phong ôm lấy thân thể đang run rẩy vì kích động của ta: "Nương tử, không phải lỗi của nàng, thực sự không phải lỗi của nàng..."
Ta vừa khóc vừa lắc đầu: "Không, chàng không hiểu, chàng không biết ta đã làm những gì! Ta... ta căn bản không xứng làm người!"
Hắn khẽ giọng nói: "Nương tử, nàng là người tốt nhất. Đừng khóc, đừng đau lòng."
"Nương tử, bất kể nàng muốn làm gì, vi phu cũng sẽ giúp nàng."
"..."
Hôm đó, ta khóc đến mệt lả, gục trong lòng hắn, dần trở nên tê dại. Từ đầu đến cuối, hắn không hề hỏi ta vì sao, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ vào lưng ta để an ủi.
Ta chợt lên tiếng: "Phu quân."
"Ừ?"
"Ta mới nhớ ra, lúc nhỏ phụ thân mẫu thân đã đặt cho ta một nhũ danh, gọi là Phúc Miên."
Ta không nên quên mất, ta là Bạch Phúc Miên.
Chứ không phải thanh đao trong tay Ninh vương, gọi là Lăng Sương.
32.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!