19.
Ta bắt đầu hồi tưởng, nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra. Đúng rồi, ta đã uống tách trà kia, sau đó cảm thấy cơ thể không ổn. Nhưng đó là trà của Hứa Hà Doanh, chính nàng cũng uống…
Có kẻ đã hạ độc nàng ấy sao?
Ta cố gắng nhớ lại hương vị của chén trà. Đây hẳn là một loại độc tính phát tác chậm, khiến cơ bắp rã rời, khí lực cạn kiệt. Bởi vì ta có luyện võ, đã trải qua tẩy tủy phạt cốt, kinh mạch thông suốt nên hiệu lực của thuốc lại càng mạnh hơn.
Ta nhớ rõ, lúc ta uống, nàng hoảng hốt kêu ta "Đừng!"
Nàng biết rõ!
Nàng vậy mà lại biết có người hạ độc mình, mục đích là khiến nàng ấy suy kiệt vô lực ư?
Ninh vương lại có thể đối xử với nàng ấy như vậy sao!
20.
Rốt cuộc thì hắn là một người như thế nào?
Ta nhớ lại hồi năm ta khoảng mười một, mười hai tuổi, ta và hắn đã được định hôn ước. Cha mẹ ta đều rất hài lòng về cuộc hôn nhân này.
"Tam hoàng tử được phụ mẫu huynh đệ yêu thương, sau này sẽ là một vương gia nhàn tản. Con gái gả cho hắn, có thể sống một đời an ổn."
Khi đó hắn đối xử với ta rất tốt, ta cũng cảm thấy chúng ta rất thân thiết.
Cho đến khi nhà ta gặp nạn…
Thực ra, dù miệng hắn luôn nói rằng trong lòng hắn ta vĩnh viễn là nữ nhi của Thiếu sư, nhưng ta biết rõ không phải như vậy. Kể từ khoảnh khắc ta bước chân vào Nhạc phường, ánh mắt hắn nhìn ta đã trở nên khác lạ.
Trước đây, ta là đám mây nơi chân trời, giờ ta chỉ là vết bùn nơi góc tường. Vì vậy, sau này khi hắn danh chính ngôn thuận cưới con gái Thị Lang là Hứa Hà Doanh, ta biết đó là điều đương nhiên.
Lúc Hứa Hà Doanh vào phủ, nàng mới mười bảy tuổi, giữa hàng lông mày luôn toát lên sự ung dung, đĩnh đạc của một tiểu thư quyền quý. Nàng ấy rất giỏi, quản lý vương phủ đâu vào đấy, việc nội trợ cũng sắp xếp khéo léo gọn gàng. Ánh mắt Ninh vương nhìn nàng ấy, giống hệt ánh mắt hắn từng nhìn ta thuở trước.
Ánh hào quang gia tộc đã không còn, vậy thì ít nhất ta cũng nên trở thành một người có ích, giống như nàng ấy vậy. Ta chịu đựng nỗi khổ luyện võ, ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác. Xương cốt toàn thân ta đã bị tháo ra, gãy đi rồi nắn lại vô số lần, từng tấc da thịt đều đã chịu đau đớn, lục phủ ngũ tạng đều đã bị đủ loại độc dược ăn mòn.
Có một khoảng thời gian, gần như mỗi ngày ta đều cận kề cùng cái chết.
Khi đó, lúc ta sắp chết, chính Hứa Hà Doanh đã đến thăm ta, cho gọi thầy thuốc, đút thuốc cho ta, trông chừng bên giường bệnh của ta. Còn Ninh vương, hắn chỉ đến khi ta đã vượt qua cửa tử, ánh mắt hắn nhìn ta khi ấy đầy vẻ thương tiếc và tán thưởng.
Sau này, nữ nhân trong vương phủ càng ngày càng nhiều, mỗi người đều có những nét riêng. Ta sợ hắn sẽ không còn nhìn thấy ta nữa, mối thù gia tộc ta còn ký thác lên người hắn, ta càng ra sức liều mạng, vì hắn mà không tiếc thân mình, đổi lấy một ánh mắt lưu luyến của hắn…
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tất cả thật là nực cười.
Dù có tận lực thế nào, dù có hữu dụng đến đâu, trong mắt hắn cũng chỉ đến thế mà thôi. Hắn thậm chí còn có thể đối xử với Hứa Hà Doanh như vậy.
Hẳn là hắn đã tìm được một quân cờ hữu ích hơn nên mới muốn một vương phi tôn quý như nàng lặng lẽ mà c.h.ế. t đi trong hậu viện sao?
21.
Đột nhiên, nắp hộp trước mắt ta bị mở ra, ánh sáng chói lóa suýt nữa làm mù mắt ta.
Hửm?
Ta biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ thả ta ra. Chỉ là… nhanh như vậy sao?
Ninh vương và Hứa Hà Doanh đứng đó nhìn ta. Hai thị nữ đỡ ta ra khỏi rương. Hứa Hà Doanh nói: "Sở đại nhân đến tìm ngươi."
Nàng nói xong câu đó, sắc mặt Ninh vương lại càng khó coi hơn vài phần. Nhưng hắn vẫn kiềm chế, chỉ lạnh lùng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!