Chương 15: (Vô Đề)

5.

Ninh vương c.h.ế. t như thế nào ư?

Nếu phải nói thì hắn c.h.ế. t trong tay nữ nhân.

Mà điều nực cười nhất chính là suốt một đời, mọi mưu quyền của hắn đều liên quan đến nữ nhân, vậy mà hắn lại khinh thường nữ nhân.

Muốn g.i.ế. c một hoàng tử, đặc biệt là nhi tử được Võ hoàng hậu sủng ái nhất khi quyền thế đang lên như mặt trời giữa ban trưa thì không phải chuyện dễ dàng.

Phúc Miên muội muội của ta đã đ.â. m hắn nhát d.a. o đầu tiên, khiến hắn bị thái tử để mắt tới.

Chính thê của hắn, Hứa Hà Doanh, đ.â. m nhát d.a. o thứ hai, khiến hắn hoàn toàn đắc tội với Võ hoàng hậu.

Trong chuyện này, có sự quan sát thời thế và âm thầm thúc đẩy của ta. Nhưng thật ra, nhát d.a. o quan trọng nhất  là do chính tay Võ hoàng hậu đ.â. m xuống.

Tên súc sinh không biết sống c.h.ế. t ấy vĩnh viễn cũng không hiểu một nữ nhân đã có thể có tài mưu lược như bậc đế vương, vậy thì bà ấy cũng có thể có dã tâm và khát vọng quyền lực chẳng kém gì nam nhân.

Dù cho đó có là mẫu thân của hắn đi nữa.

Võ hoàng hậu từng cho phép hắn đối chất với ta để chứng minh trong sạch. Chỉ đôi ba câu, hắn đã dễ dàng bị ta ép đến mức mất bình tĩnh. Cuối cùng, hắn quay sang nói với Võ hoàng hậu:

"… Nếu đều là nhi thần làm thì sao?! Lẽ nào người thật sự có thể g.i.ế. c nhi thần, lưu đày nhi thần ư?! Nói cho cùng, đại ca là do nhị ca giết! Nhị ca đã không thể giữ lại nữa. Nếu bây giờ người còn muốn xử phạt nhi thần, sau này già rồi người còn có thể dựa vào ai?!"

Lúc đầu, ta cũng có chút căng thẳng. Nhưng nghe xong những lời ngu xuẩn này, ta liền biết hắn đã đến ngày tận số. Võ hoàng hậu có lẽ đã giận đến cực điểm nhưng cuối cùng lại bật cười lớn:

"Đợi đến ngày ngươi có thể sống đến lúc bản cung già rồi hãy nói tiếp!"

Bà hạ lệnh tước bỏ tước hiệu của hắn, giáng thành thứ dân, trục xuất khỏi kinh thành. 

Nhát d.a. o cuối cùng là do Phượng Lương Nguyệt của Phi Điểu Các đ.â. m xuống. Phi Điểu Các đã cung cấp cho ta rất nhiều tình báo, vậy nên ta đương nhiên cũng phải hồi báo cho họ một phần lễ vật rồi.

Ngày tên vương gia phế bỏ kia rời kinh, ta đã giao ra tuyến đường hắn đi. Nghe nói lúc ấy, hắn vẫn còn mơ mộng nói với những kẻ bên cạnh rằng:

"Mẫu hậu sớm muộn gì cũng sẽ đón bản vương hồi kinh. Người chỉ còn lại một đứa con trai có thể dùng là ta mà thôi."

Rồi sau đó hắn bị ám sát ngay trên đường. Người trực tiếp ra tay chính là Phượng Lương Nguyệt. Nàng ta không biết võ công, nghe nói vị trí cũng không chuẩn, động tác đ.â. m d.a. o cũng chậm.

Nghe nói, lúc đó nàng ta hỏi hắn:

"Vương gia vẫn còn muốn nạp ta làm thiếp sao? Ôi, đáng tiếc quá, ta lại ra tay g.i.ế. c ngươi trước rồi này."

Hắn c.h.ế. t rất chậm.

Vậy nên Phượng Lương Nguyệt có đủ thời gian để thuật lại từng lời ta đã căn dặn, chậm rãi nói cho hắn nghe.

"Trước khi ngươi rời khỏi kinh, ta từng hỏi Sở đại nhân rằng có thể g.i.ế. c ngươi không? Hoàng hậu nương nương có còn nghĩ đến ngươi không?"

"Đại nhân nói cứ g.i.ế. c đi, Hoàng hậu sẽ không nhớ đến hắn nữa."

"Nương nương vẫn còn ba vị công chúa."

"Đại công chúa có công trạng trong quân đội, có thành tích chính trị, lại trung hiếu với hoàng hậu nương nương nhất."

"Nương nương đã sớm muốn lập công chúa rồi."

Nghe nói, phế vương vẫn không tin…

Hắn thều thào:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!