43.
"Nương tử?"
Ta bị giật mình, vội lấy lại tinh thần.
Sở Thanh Phong đã trở về, trên người khoác bộ quan phục xanh đậm, có lẽ vừa từ cung ra. Hắn nhìn ta bằng ánh mắt đầy nghi hoặc:
"Nương tử, nàng bị thương rồi sao?"
Ta khẽ nhíu mày, đứng dậy:
"Phu quân, e là ta sắp gây phiền phức cho chàng rồi."
Hắn lập tức sải bước đi đến. Một thư sinh trắng trẻo yếu ớt như hắn vậy mà cũng có sức lực không nhỏ, có thể bế bổng ta lên.
Ta hoảng hốt kêu lên:
"Cẩn thận, làm bẩn quan phục đấy!"
"Đừng nhúc nhích, để ta xem nàng bị thương ở đâu…"
44.
Sở Thanh Phong vô cùng lo lắng, sai Lâm bá đun nước nóng rồi cởi y phục của ta ra. Thực ra cũng chỉ là vết thương ngoài da. Hắn cẩn thận lau sạch vết thương cho ta, sau đó bôi thuốc.
Ta hỏi: "Sao chàng chưa từng hỏi ta điều gì?"
Hắn im lặng, vẫn tiếp tục làm việc của mình. Ta coi như hắn đã ngầm thừa nhận. Cũng phải thôi, hắn đâu có thật sự ngốc.
"Phu quân, e rằng chúng ta chẳng thể bên nhau dài lâu."
"Nói bậy."
Ta dặn dò hắn, chìa khóa biệt viện của ta đặt trong rương hồi môn bằng gỗ lê, trong viện có một cây ngân hạnh, dưới gốc cây chôn một rương vàng… Hắn cau mày ngẩng đầu lên nhìn ta:
"Ta cần mấy thứ đó làm gì?"
Ta ngẩn ra: "Đó là vàng mà."
"Ừm." Hắn vẫn không động tâm.
Ta nhấn mạnh: "... Một rương, một rương rất lớn!"
Hắn đột nhiên ôm chặt lấy ta: "Ta không cần. Ta chỉ cần nương tử của ta."
Ta đẩy hắn ra: "Không thì chàng cứ đi xem thử đi, thực sự rất lớn đó!"
Hắn bị ta chọc cười, trong ánh nến, hắn nhịn không được mà hôn lên vết thương trên mặt ta.
"Phúc Miên muội muội, ta là Thanh Phong ca ca của muội đây."
Hả?
Ta tưởng hắn đang trêu ghẹo ta, lập tức xấu hổ gọi một tiếng: "Thanh Phong ca ca."
Hắn: "..."
Ta liền ôm chầm lấy hắn. Nghĩ lại mới thấy, lúc vừa gả đến đây, ta còn cảm thấy tẻ nhạt. Nhưng thật ra chỉ là vì ta làm quỷ quá lâu, đã không còn quen với việc làm người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!