Chương 73: Phiên Ngoại

Cảnh sát Ngô ngồi sau bàn, liệt kê từng tội trạng của tôi.

Một số tội trạng có chứng cứ, ví dụ như Phùng Viện, một số không có chứng cứ, ví dụ như mấy lão già kia chết, ví dụ như bà ngoại Trì Kiến chết.

Cuối cùng anh ta hỏi tôi: "Ông có nhận tội không?"

Tôi cúi đầu, nhất thời không trả lời.

Suy nghĩ bay xa.

Tôi nhớ tới vợ trước Trương Cảnh Chi của tôi, em là một người con gái vô cùng dịu dàng thiện lương.

Chúng tôi quen nhau vào mùa mà vạn vật sinh sôi nảy nở, khi đó tôi đang học đại học, một lần cùng cậu bạn Lâm Hiệu đi đánh bóng rổ, trên đường đi xe buýt trở về, lần đầu tiên tôi gặp em.

Em ngồi phía bên trái cạnh cửa sổ hàng hai đếm ngược từ dưới lên, đúng vậy, cho đến ngày nay, tôi vẫn có thể nhớ rõ vị trí kia, cùng với dáng vẻ lúc đó của em.

Cảnh Chi đang khóc.

Ánh mắt tôi dễ dàng bị em thu hút, em mặc một chiếc áo lông xám rộng rãi, bên trong là sơ mi trắng, tóc dài xõa tung, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn ngập khổ sở, hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Không khí trong xe ngột ngạt, em hé cửa sổ ra một chút, gió mát theo ke hở ùa vào, thổi tung mái tóc em.

Em lau mặt, có lẽ em đã nhận ra có người đang nhìn mình chăm chú, động tác của em dừng một chút, bỗng nhiên nhìn về phía tôi.

Bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt chạm vào nhau.

Cặp mắt to kia vô cùng mỹ lệ, chứa hơi nước trong suốt, mờ mịt luống cuống nhìn tôi.

Cần phải nói rõ, trước đây tôi chưa từng gặp em, căn bản không biết em là ai, nhưng một thoáng kia, dường như tôi đã thích em mất rồi.

Vì trái tim ngủ say đã lâu bất chợt nhảy lên, không thể kiềm chế.

Điều buồn cười, tôi là người né tránh ánh mắt em trước.

Bạn học bên cạnh đang mải nói chuyện, nhưng bên tai tôi đã ù đi, căn bản không nghe thấy bất cứ điều gì.

Sau đó tôi lại lén nhìn em vài lần, không phải nhìn chằm chằm trắng trợn, mà là cách một lúc nhìn một lần, rất ngắn ngủi, không bị em phát hiện.

Lúc xuống xe, tôi phát hiện được một điều ngoài ý muốn đó là chúng tôi cùng trường, điều này làm tôi mừng như điên.

Tôi tìm cớ tách khỏi cậu bạn, tôi không gần không xa đi theo em, giống một kẻ cuồng rình trộm đáng khinh, nhịn không được mừng thầm trong lòng.

Có đôi khi tôi nghĩ, có phải trong xương tủy tôi chứa tâm lý biến thái hay không, hay là tiếp xúc với giáo trình tâm lý tội phạm quá nhiều, khiến mình nhập vai vào nhân vật.

Tóm lại, sau vài lần "Vô tình gặp được", chúng tôi trở thành bạn bè.

Trong lúc vô tình nói đến lần đầu tiên gặp nhau, rốt cuộc biết được nguyên nhân hôm đó em khóc, hóa ra có một cụ già trong viện dưỡng lão mà em làm việc qua đời, người đấy lại là cụ già cô độc mà em đến chăm sóc hàng tuần.

Tim đột ngột ngừng đập, ra đi rất bất ngờ.

Khi em kể chuyện ngày ấy, khóe mắt phiếm hồng, vì thế tôi lấy hết can đảm của mình ôm em.

Ngoài dự đoán, em không đẩy tôi ra.

Rất khó hình dung tâm trạng của tôi ngay lúc đó, nhớ rõ một câu đã từng đọc —— "Tôi chạy lên cửa, mở cầu thang ra, nói xong áo ngủ, mặc vào cầu nguyện, tắt giường, chui vào đèn.

Có tất cả những thứ này là vì, khi chúc ngủ ngon em đã cho tôi một nụ hôn." (1)

Em còn chưa hôn tôi, tôi cũng đã thần hồn điên đảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!