Chương 72: (Vô Đề)

N

Thật ra, từ khi Cửu Lộ và Trì Kiến gặp lại đến nay, Giang Mạn vẫn luôn là chủ đề mà hai người tránh không nói đến.

Cửu Lộ biết Giang Mạn hận Trì Kiến, nhưng cũng biết rõ Trì Kiến rất để ý đến việc bà tự ý thay đổi số phận của họ.

Cái mất đi là thời gian, một khoảng thời gian rất dài rất dài.

Thời gian một đi không trở lại, không phải ai thỏa hiệp cúi đầu hay sám hối nói lời xin lỗi là có thể tìm về.

Huống chi bà đã từng vứt bỏ Trì Mộc Dương, ai biết sau này chuyện tương tự như vậy có xảy ra hay không.

Trì Kiến quá yêu Tiểu Mộc, phần tình cảm này khiến anh không thể không đề cao cảnh giác, cẩn thận phòng bị tất cả những khả năng dẫn đến nguy hiểm.

Vậy nên thù hận giữa bọn họ đã ăn sâu bén rễ, không thể nào hòa giải trong một đêm, cũng sẽ không thể cười một cái là có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng để cùng sống hòa thuận.

Điểm này Cửu Lộ rất rõ ràng.

Cô đoán trước được bữa cơm này sẽ không vui vẻ gì.

Họ cùng nhau về nhà Cửu Lộ, Giang Mạn không nói chuyện, xách theo đồ ăn trực tiếp đi vào phòng bếp.

Cơm tối do bà chuẩn bị, món ăn bình thường, không long trọng cũng không keo kiệt.

Mọi người ngồi xuống, cầm bát đũa lên, không ai chủ động mở miệng.

Cửu Lộ bóc cho Tiểu Mộc mấy con tôm, khả năng bé cũng cảm nhận được bầu không khí không bình thường, nên hôm nay bé rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn ăn cơm, không trò chuyện như ngày thường.

Trong phòng thật sự quá yên tĩnh, vẻ mặt Giang Mạn rất lãnh đạm, thong thả nhai cơm, không ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Trì Kiến ăn được hai miếng thì đặt đũa, nghiêng người, quan sát căn phòng này.

Cửu Lộ cũng nhạt như nước ốc, xoay người lại bật TV, hy vọng tiếng nói phát ra từ TV có thể giúp không khí trong phòng dễ chịu hơn một chút.

Chiều nay Trì Mộc Dương uống rất nhiều nước, ăn được một lúc, đòi đi nhà vệ sinh.

Cửu Lộ ôm bé xuống ghế, dắt Tiểu Mộc đi.

Sau khi hai người đi ra, không khí trong phòng khách càng thêm quái dị.

Động tác Giang Mạn dừng lại, đặt bát đũa xuống, rốt cuộc cũng mở miệng: "Nếu năm đó đứa trẻ này thật sự chết non, cậu nghĩ hôm nay cậu còn có thể ngồi ở đây không?"

Trì Kiến chưa cho bà câu trả lời chắc chắn.

Nói: "Nếu năm đó dì không chia rẽ chúng cháu, chúng cháu sẽ không như thế này."

Giang Mạn nói: "Không tính giả thiết, cả ba tình huống này, tôi hy vọng kết quả sẽ giống nhau."

Trì Kiến suy nghĩ một lát, trong lòng khẽ rục rịch, không khỏi quay đầu nhìn Giang Mạn, mà Giang Mạn đã nhấc bát đũa lên, tâm tư đặt vào việc ăn cơm, không nói nửa lời.

Khi Cửu Lộ đi ra, hai người làm như chưa có gì xảy ra.

Ăn cơm xong, không ở lại lâu, Trì Kiến liền đưa Tiểu Mộc đi về.

Cửu Lộ tiễn hai bố con đến bến tàu, khi vào nhà, Giang Mạn đang ngồi trên sô pha xoay tròn nói.

Bà gọi cô: "Con đến đây, ngồi xem TV với mẹ một lát."

Cửu Lộ thay giày, ngồi xuống bên cạnh bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!