Chương 39: (Vô Đề)

Người đầu tiên phát hiện ra thi thể chính là Cố Hiểu San.

Tối hôm qua cô ấy trực ban, nửa đêm đi kiểm tra các phòng vài lần còn rất bình thường, nhưng sáng sớm ăn cơm lại phát hiện Thôi Quế Lan không có mặt, vì thế đến phòng tìm bà cụ. Quả nhiên là bà cụ ở trong phòng, trên giường nhô lên một gò nhỏ, chăn đắp rất cao, trên gối chỉ lộ ra một chút tóc hoa râm.

Cố Hiểu San nghĩ là bà cụ chưa dậy, đi qua nhẹ nhàng gọi hai tiếng, dưới chăn không có một chút phản ứng.

Cô ấy kéo chăn xuống, gấp gáp hít vào một hơi, bị đôi mắt trợn to của bà cụ dọa tới mức lui về sau mấy bước.

Sắc mặt Thôi Quế Lan trắng xám, hai mắt mở to, đồng tử dại đi, khóe miệng và mũi có đầy bọt mép, hai tay bà cụ nắm chặt trước ngực, lọ thuốc vứt lăn lóc bên cạnh, còn có mấy viên thuốc màu trắng rơi vung vãi trên giường.

Cố Hiểu San nắm chặt bàn tay đang run rẩy, tiến lên thử dò hơi thở của bà cụ, lại nhanh chóng lùi về sau như giật điện, lập tức chạy đi báo cảnh sát.

Cô kể chuyện vừa trải qua với Cửu Lộ, nhớ tới cảnh tượng kia, bây giờ vẫn không nhịn được run rẩy.

Cửu Lộ nắm thật chặt tay cô ấy: "Cảnh sát lấy lời khai của chị chưa?"

Cô ấy gật đầu, đôi mắt nhìn Cửu Lộ chứa đầy hơi nước, cố sức kìm nén.

"Cảnh sát đi xem camera, nói thấy giữa trưa hôm qua bà cụ thừa dịp mọi người ăn cơm, cạy cửa phòng y tế, lấy trộm một lọ thuốc."

"Thuốc gì ạ?"

"Alprazolam (1)." Cố Hiểu San nói: "Viện đã cấm dùng loại thuốc an thần này từ rất lâu, đã từng tiêu hủy sạch sẽ, nhưng bà cụ lại lục tung phòng y tế lên, không biết tìm thấy một lọ đấy ở đâu."

Tâm trạng Lý Cửu Lộ cũng vô cùng áp lực, cô biết, bây giờ có nói bất cứ lời an ủi nào cũng không làm nên chuyện, nên chỉ có thể nắm chặt tay Cố Hiểu San.

Các cô ngồi trên dãy ghế phía sau đám đông, có người nhìn lại đây.

Tầm mắt Cửu Lộ tối sầm, ngẩng đầu, nhìn thấy thẻ công tác đeo trước ngực đối phương. Trí nhớ của cô khá tốt, năm ngoái khi ông Vương Vĩnh Phát qua đời, anh ta cũng ở hiện trường, hơn nữa sau này còn gặp qua ở chỗ Trì Kiến vài lần, hai người dường như có chút giao tình.

Ngô Ba không mặc cảnh phục như những cảnh sát khác, mà mặc quần áo thể thao khoẻ khoắn, tóc cắt ngắn, khuôn mặt vuông vức, mày kiếm phóng khoáng, khiến người ta có cảm giác vừa chính trực vừa khôn khéo.

"Cô có tiện trả lời mấy câu hay không?"

Cô đứng lên, gật gật đầu.

"Tôi tên là Ngô Ba, người của Cục Công An cảnh sát trấn Tiểu Tuyền." Trong tay anh ta cầm bút máy và sổ ghi chép, hiển nhiên cũng có chút ấn tượng với cô, mỉm cười nói: "Tôi với Trì Kiến xem như bạn bè, từng nghe cậu ấy kể về cô, nên cô đừng căng thẳng, tiếp theo tôi có hỏi cái gì thì cô cứ ăn ngay nói thật là được."

Cửu Lộ liếc anh ta một cái: "Được."

Ngô Ba đưa Lý Cửu Lộ đến một góc khá yên tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, anh ta lật một trang mới của cuốn sổ trên tay, viết trước vài nét bút.

Sau khi hỏi qua một số vấn đề đơn giản, mới đi vào chủ đề chính: "Rạng sáng nay từ 2 giờ đến 6 giờ, cô đang ở đâu?"

"Tôi đang ngủ." Cô chỉ chỉ căn nhà phía sau.

Ngô Ba nhìn theo: "Nhà cô ở đây à?"

Cửu Lộ gật đầu.

"Vậy cô quan hệ gì với Giang Mạn và Chu Khắc?"

"Giang Mạn là mẹ tôi, Chu Khắc là bố dượng của tôi."

Ngô Ba ngẩng đầu liếc cô một cái, không tỏ ý gì: "Hôm qua cô có gặp người chết Thôi Quế Lan không?"

"Có gặp, lúc ăn cơm tối."

"Có phát hiện bà cụ có hành vi khác thường nào hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!