Ban đầu chiều chủ nhật Trì Kiến có hẹn trước, vì muốn đến nhà Cửu Lộ ăn cơm, anh phải thương lượng lại với ba người khách cũ, đổi ngày đến thứ hai và thứ ba. Vậy nên hai ngày sau, chân anh cũng không chạm được xuống đất, bận bịu đến tận đêm khuya.
Tối nay, anh tháo găng tay plastic ra, vừa nhấc mắt, đã gần 10 giờ, may mà hôm nay khách đến sớm hơn so với giờ hẹn. Anh giật mình nhớ ra đã rất lâu không đi tìm Lý Cửu Lộ, nhưng dường như cô cũng không chủ động liên hệ với anh.
Trì Kiến chậm rãi xoay khớp cổ, tự nhủ mình phải khoan dung một chút. Sau khi dọn dẹp xong, chào hỏi Hồng Dụ rồi xuống tầng đóng cửa, anh cưỡi mô
-tô đi đến viện dưỡng lão.
Dọc đường đi anh nghĩ mình nên vào bằng cách nào —— không thể gõ cửa, huýt sáo có thể không nghe thấy, gọi điện thoại sợ là sẽ đánh thức bố mẹ cô. Chỉ có thể trèo tường từ hậu viện đi vào.
Nhưng khi anh rẽ vào khúc cua cuối cùng, lại phát hiện không thể thực hiện được.
Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng hai cánh cổng sắt của viện dưỡng lão vẫn mở toang, có chiếc ô tô màu đen đỗ trước cửa, bên trong không ngừng vang lên tiếng cãi vã.
Trì Kiến nhíu mày, đỗ xe, bước nhanh vào.
Vẻ mặt Giang Mạn nôn nóng, nhìn thấy anh đến, giống như thấy được cứu tinh: "Trì Kiến, Lộ Lộ nhà dì có nói với con là con bé đi đâu không?"
"...... Không ạ." Trì Kiến không hiểu ra sao: "Xảy ra chuyện gì thế ạ?"
Giang Mạn buồn bã lắc đầu, nước mắt trực trào ra ngoài, bà cắn răng lên mu bàn tay, đưa một tờ giấy cho anh.
Trì Kiến bắt đầu hoảng hốt, nhận lấy, cơ thể bỗng cứng đờ. Anh khó tin nhìn đi nhìn lại hai lần, tiêu hóa vài giây, sắc mặt trở nên âm u đáng sợ, âm thầm nghiến răng.
Bên kia, Khương Quân và người yêu vây lấy Chu Khắc: "Người mất tích từ trong viện các ông, ông nói đi, rốt cuộc bố tôi đã đi đâu?"
Chu Khắc đau đầu, giải thích lần nữa: "Trên giấy con gái tôi đã viết rõ, cùng với bố của anh ra ngoài cho khuây khỏa, hơn nữa còn ghi rõ ngày về, nên tôi dám cam đoan trước mắt hai người họ vẫn an toàn. Sau khi phát hiện chúng tôi đã gọi cho người nhà đầu tiên, đây là động thái chịu trách nhiệm......"
"Chịu trách nhiệm cái rắm." Khương Quân mắng: "Người còn chưa thấy, chịu trách nhiệm cái gì? Các ông mau tìm người về cho tôi, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát."
"Đúng, phải báo cảnh sát." Người yêu anh ta cũng phụ họa theo.
Chu Khắc nói: "Khương tiên sinh, bố của anh là người trưởng thành, cho dù muốn báo án, ít nhất phải mất tích vài giờ đồng hồ, đồn công an mới có thể chấp nhận, hơn nữa......"
"Ông đang uy hiếp tôi đấy à?"
"Không, anh không hiểu ý của tôi rồi...... Nếu không chúng ta vào văn phòng ngồi xuống từ từ nói chuyện......"
Mọi việc đều đẩy cho Chu Khắc, Giang Mạn không còn tâm trạng điều chỉnh, bà đỡ lấy đầu gối chậm rãi ngồi xổm xuống, cho dù biết Cửu Lộ an toàn, nhưng trong lòng vẫn không chịu được mà hoảng sợ.
Trì Kiến tức giận đến mức vừa nhanh vừa vội, chờ đến khi bình tĩnh lại, nghiêm túc nhớ lại những manh mối trong mấy ngày qua, trước mắt đột nhiên bật ra một tấm vé tàu, trên đó viết K1387, từ Tiểu Tuyền đến Nam Châu, ngày 20 tháng 4......
Anh móc di động ra nhìn lịch, hôm nay vừa khéo là ngày 20.
Vậy nên là 20 tháng 4 năm nay, không phải năm ngoái. Trì Kiến đỡ trán, xoa mạnh hai bên thái dương.
Thành phố Nam Châu.
Anh nhìn khoảng không trước mặt, cười lạnh một tiếng.
Trì Kiến đi ra ngoài, tức giận ập đến áp đảo sự lo lắng và hoảng loạn. Anh không hiểu, rốt cuộc trong mắt cô anh là cái gì.
Giống như một lời nhiệt huyết, đổi lấy một phát rắm, cô không quan tâm thả ra, nói mấy câu nhẹ nhàng tống cổ anh đi.
Dấu diếm đúng không, lén chạy đi đúng không, vậy em vĩnh viễn đừng mẹ nó trở về.
Trông chờ anh đi tìm cô? Không có cửa đâu, tốt nhất là chết......
Bước chân Trì Kiến đột nhiên dừng lại, anh bị từ cuối cùng dọa xanh mặt...... Tiểu Tuyền cách Nam Châu khoảng tám ngàn dặm, cô dẫn theo ông cụ đến tuổi ốm đau bệnh tật, chẳng may gặp phải nguy hiểm, một cô gái nhỏ như cô, thoát khỏi thế nào bây giờ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!