Lý Cửu Lộ xin phép Giang Mạn, ban đầu Giang Mạn không đồng ý, Chu Khắc ở bên cạnh thuyết phục, khuyên bảo khách quan một lúc bà mới cho đi.
Trước khi đi bà đưa ra giờ giới nghiêm với Cửu Lộ, muộn nhất 10 giờ phải về nhà.
Trì Kiến chờ cả buổi trong sân, tối đến, nhiệt độ trong không khí giảm sâu, gió lạnh buốt xương, phong cách ăn mặc của anh tuy đẹp mắt nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, không nhịn được ôm chặt cánh tay, co quắp như con tôm.
Có thứ gì đó lành lạnh rơi lên mặt, vừa chạm đã tan. Hóa ra trời bắt đầu có tuyết.
Cuối cùng cũng thấy Lý Cửu Lộ từ trên bậc thang đi xuống, Giang Mạn đi theo phía sau: "Các con không được đi lung tung, thăm người bệnh xong phải lập tức quay lại đấy."
Trì Kiến bảo đảm: "Chủ nhiệm Giang, dì cứ yên tâm ạ."
Sau khi bóng dáng hai người khuất sau cổng chính Giang Mạn mới trở về, Cửu Lộ quay đầu nhìn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Bình thường mẹ em đều quản nghiêm như vậy à?"
Cô gật gật đầu, đã sớm tập mãi thành thói quen.
Trì Kiến kéo cao khóa áo lên, liếc cô một cái, kỳ quái hừ hừ hai tiếng.
Lý Cửu Lộ: "Anh muốn nói cái gì?"
"Cách giáo dục của gia đình em, rất dễ làm tức nước vỡ bờ."
Cửu Lộ không hiểu, chờ anh giải thích.
"Thực tế "Nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng". Chính là bởi vì mẹ em quản quá nghiêm, em mới trốn học, không học tập, nói dối, xăm mình, uống rượu, yêu đương vụng trộm." Trì Kiến dịch lại gần, lấy vai huých nhẹ vai cô: "...... Còn lén hôn người ta."
Bước chân Cửu Lộ bỗng dừng lại, Trì Kiến xông lên mấy bước, quay đầu, đối diện với một đôi mắt tràn ngập xấu hổ và tức giận.
Cô mím chặt môi, hai má ửng hồng, không biết do lạnh hay bị chọc tức.
"Sao em dừng lại......"
Cửu Lộ xoay người đi về.
"Này, này, em đi đâu......" Trì Kiến sải hai bước đuổi theo chắn trước mặt cô, giọng mềm dịu: "Sao nói trở mặt liền trở mặt thế."
"Đâu có." Cửu Lộ nói: "Trời lạnh quá, nếu không một mình anh đi đi."
Cô vừa nói vừa muốn đi sang bên phải, Trì Kiến vượt lên trước một bước ngăn lại, Cửu Lộ lại chuyển sang trái, anh nghiêng người về phía trước, nắm chặt cánh tay cô.
Cơ thể hai người đưa đẩy chạm vào nhau vài lần, Trì Kiến nghiêng đầu mỉm cười, giống như đang trêu đùa chú mèo nhỏ, cánh tay ôm hờ bên cạnh khống chế cô, nét cong nhỏ nơi khóe môi kia làm bầu không khí càng thêm mập mờ.
Cửu Lộ dừng lại, ngẩng đầu thở dốc nhìn anh, làn hơi trên cánh mùi dày đặc hơn, ngực nhẹ nhàng phập phồng.
Bọn họ còn đang đứng cạnh bờ tường rào ngoài nhà cũ, ánh đèn đường trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng ấm áp cổ xưa, xuyên qua làn tuyết trắng, rơi trên mái tóc đen mượt của cô.
Trì Kiến đặt tay lên bả vai cô, bỗng nhiên, hai người đều không nói lời nào.
Bông tuyết bướng bỉnh, lất phất xoay tròn trên bầu trời, khẽ khàng dừng trên chóp mũi Cửu Lộ, trong nháy mắt, đã tan thành giọt nước nhỏ trong veo lấp lánh.
Đột nhiên, không còn tiếng pháo trúc, đêm tuyết thật yên tĩnh, hai người hít thở đều có vẻ cẩn thân, sợ rằng nếu thở lớn, hơi thở của đôi bên sẽ quấn lấy nhau.
Yết hầu Trì Kiến cuồn cuộn, xuyên qua làn sương trắng, rũ mắt nhìn từ hàng lông mi rồi rơi xuống đôi môi cô, anh chợt nhớ tới nụ hôn gấp gáp mà thô bạo kia, nhưng bất kể dư vị có như thế nào, cũng không nhớ nổi cảm giác và hương vị ngay lúc đó.
Trì Kiến hít sâu một hơi, ngăn lại ý nghĩ ngu ngốc trong lòng. Ngu ngốc. Ham muốn. Rung động. Cuối cùng ánh mắt chuyển đến giọt nước lấp lánh trên chóp mũi cô, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi.
Anh lại phá vỡ không khí xấu hổ này: "Thật sự tức giận à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!