Trì Kiến phát hiện Lý Cửu Lộ cũng không phải là tự nhiên ngốc, cô tùy từng tình huống mà chậm chạp hay nhạy bén, ví dụ như hiện tại.
Bên ngoài, chìa khóa thành công cắm vào ổ khóa.
Cô phản ứng nhanh hơn so với bình thường, kéo Trì Kiến, sờ soạng trong bóng đêm xông lên tầng hai.
Cửa lớn mở ra, cùng lúc đó, cửa phòng trên tầng hai "Rầm" một tiếng khép kín.
Giang Mạn cùng Chu Khắc đi vào, bà nghe thấy tiếng động: "Lộ Lộ à? Là con đúng không?"
Chu Khắc bật đèn, đặt văn kiện mang về lên tủ giày: "Hình như còn chưa về, để anh đi đón một chuyến."
"Không phải, vừa rồi em nghe thấy tiếng động." Giang Mạn khom lưng kéo khóa đôi bốt xuống: "Lộ Lộ, con đang ở trên đấy à?"
Không quá vài giây, có tiếng đáp rầu rĩ từ trên tầng hai chuyền xuống.
Lý Cửu Lộ quá hiểu Giang Mạn, chuyện đầu tiên sau khi bà về nhà là đun nước ấm, sau đó cởi áo khoác rồi lên tầng nhìn cô.
Trên tay còn lôi kéo một người như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng, thả cũng không được, ném cũng không xong, lúc này anh lại bình tĩnh hơn so với cô, vẻ mặt thảnh thơi mà nhìn cô sốt ruột.
Cửu Lộ mở đèn ra, theo bản năng quay người lại khóa cửa.
Trì Kiến dựa vào tường không nhúc nhích, có ý tốt mà nhắc nhở: "Cô làm thế này có khác gì " lạy ông tôi ở bụi này " không?"
Động tác của Cửu Lộ chợt dừng, bỗng dưng phản ứng lại. Ngày thường cô không có thói quen khóa cửa, nếu hôm nay khóa, không nói đến việc sinh nghi, Giang Mạn muốn tiến vào, cô nên mở hay không mở đây?
Phòng cũ không có cách âm, dưới tầng truyền đến tiếng nói chuyện, Giang Mạn đang sửa sang lại cái gì đó, đột nhiên nhắc tới tên cô.
Cửu Lộ phản xạ có điều kiện run lên, đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn đến tủ quần áo ở cuối giường.
Cô túm Trì Kiến đi, anh chậm chạp đi theo, thái độ lười nhác.
Cửu Lộ mở cửa tủ ra, đẩy anh vào bên trong, tiếp theo kéo khóa áo lông ra, nhanh chóng cởi, rồi đưa cho anh.
Trì Kiến vóc dáng cao lớn, khom lưng ngồi trong đống quần áo, ôm áo lông, ngoan ngoãn chịu sự an bài của cô.
"Anh đừng lên tiếng nhé." Cửu Lộ nhỏ giọng dặn dò.
Ngoài cửa vang lên tiếng giày kẽo kẹt đi lên cầu thang.
Cô muốn đóng cửa tủ, Trì Kiến: "Tôi phải nhắc nhở cô, trên người cô mùi rượu còn chưa tan, còn có trang phục này......" Anh quét mắt liếc cô từ trên xuống dưới một cái.
Lý Cửu Lộ cũng theo ánh mắt của anh nhìn xuống phía dưới, liền sửng sốt —— mặc dù giấu được Trì Kiến, nhưng cô lại phải đối mặt với một vấn đề khác, làm thế nào vẫn không trốn thoát được.
Móng tay cô đặt lên trên môi, khẽ nhíu mày, tuy rằng cố gắng khống chế biểu cảm, nhưng nội tâm đã cuồn cuộn nổi sóng.
Trì Kiến rất thích nhìn dáng vẻ này của cô, trong mắt cô chứa nhiều nội dung phong phú, biểu cảm cũng sinh động, người khác dễ dàng đoán được giờ phút này cô đang nghĩ cái gì.
Tiếng nói ngoài cửa càng ngày càng gần, cô ngẩng đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Trì Kiến đi ra, hất cằm về phía phòng vệ sinh.
Lý Cửu Lộ dừng một lát, lập tức ngầm hiểu.
Gần như là ngàn cân treo sợi tóc, cô đẩy Trì Kiến, bản thân vừa mới vào phòng vệ sinh, cửa phòng lại bị mở ra.
Phòng ốc xây theo lối cổ điển, phòng vệ sinh đặc biệt chật hẹp, không đến hai mét vuông, phân ra bởi một cái bệ cao, bồn cầu vẫn theo kiểu ngồi xổm, bên cạnh bồn rửa tay hai người đang đứng chen chúc với nhau. Không biết Trì Kiến di chuyển từ lúc nào, một tay chống lên tường, một tay đỡ bồn rửa tay, bao lấy cô ở phía sau cửa.
Cửu Lộ quay lại, ngay sau đó hô hấp liền rối loạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!