Chương 16: (Vô Đề)

Sau khi tan lớp học chính cô đến nhà thầy Mạnh, bịa lời nói dối, nói trong nhà có việc, buổi tối không có ai đón, nên cần về nhà trước, không thể học bù.

Sự việc trong viện dưỡng lão truyền ra khá ồn ào, thầy giáo Mạnh nghe được một ít, không nghi ngờ gì, cũng không gọi điện thoại về nhà Cửu Lộ, lập tức gật đầu đồng ý.

Lúc cô đến nhà hàng Hắc Long đã chậm mười lăm phút, không đi vào ngay, trước tiên đến phòng vệ sinh thay quần áo, cởi dây buộc tóc, dùng tay rũ tán loạn, lại dùng ít nước cào cào.

Bình thường cô không có thói quen trang điểm, thỏi son trên tay là vừa rồi đi ngang qua một cửa hàng tiện tay mua, soi gương bôi nhẹ hai cái, mím môi một chút, màu son dần dần lan ra. Môi căng mọng tự nhiên, mặt trắng nõn như sứ, mắt đen nhánh.

Cô sờ khuôn mặt của mình, ánh mắt thẳng tắp. Người trong gương hoàn toàn xa lạ, mặc một cái váy co dãn màu đen, vị trí ở rốn nối tiếp với váy, phần eo hai bên sườn thiết kế một hình thoi trống không, lộ một mảng da lớn ra bên ngoài, bàn tay đặt lên cũng không thể che kín hoàn toàn, váy xếp lớp, chỉ dài đến bắp đùi —— thật ra bộ trang phục này rất phù hợp với phong cách của Mạc Khả Diễm.

Cửu Lộ kéo phần vai đang hở quá rộng, hôm nay ăn mặc hơi thiếu vải so với ngày thường, cho dù ở trong phòng, cũng không nhịn được run rẩy vài cái.

Cô nhìn gương lần nữa, mới mặc áo lông vào, cầm cặp sách đi ra ngoài.

Đồ ăn trong phòng đã mang lên khá đầy đủ, biết cô muốn đến, Mã Tiểu Dã và Lương Húc cũng không cho mọi người động đũa trước, Lương Húc còn để lại vị trí trống bên cạnh mình.

Bảy tám người đang ngồi, có nam có nữ, ngày thường Cửu Lộ không hay chơi với bọn họ, cho nên phần lớn chỉ trông thấy quen mắt mà thôi.

Cô đi vào, ban đầu phòng khá ồn ào giờ lại đột nhiên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dồn về đây, sau đó lại như không có việc gì dời chú ý đi chỗ khác, tiếp tục ồn ào.

Cô ngồi bên cạnh Lương Húc, cách Mã Tiểu Dã một người, Mạc Khả Diễm ngồi đối diện, hai bạn gái bên trái và phải là bạn của cô ấy, quan hệ dường như khá tốt.

Mấy người nhìn Lý Cửu Lộ, sau đó ghé đầu nói thầm cái gì đó.

Lương Húc trộm ngắm cô vài lần, sau đó ghé sát hỏi: "Cậu thả tóc ra à?"

"...... Đúng vậy."

Lương Húc gãi đầu, cười đến đần cả người: "Thật là xinh đẹp."

Cửu Lộ mỉm cười, không nói tiếp.

Bữa cơm diễn ra khá thuận lợi, mọi người tán gẫu vui vẻ, ba người bọn họ mỗi người ngồi một nơi, cho nên cũng không có quá nhiều cơ hội giao lưu.

Ăn xong đều hò hét đi ca hát, Lương Húc tích cực nhất, đi xe đạp đến KTV trước để đặt phòng, mấy người còn lại trao đổi trước cửa nhà hàng, định đi bộ đến.

Mã Tiểu Dã hỏi cô: "Cậu có đi hát không? Nếu không tớ đưa cậu về trước nhé?"

Cửu Lộ bất ngờ nắm lấy ngón tay cậu, nhẹ nhàng lay lay: "Dù sao hôm nay cũng không học bù, đi chơi một lát đi."

Mã Tiểu Dã ngơ ngẩn, hôm nay cô rất khác thường, cử chỉ thân mật như vậy trước mặt người khác trước kia cô chưa từng làm, mấy người chen chúc trước cửa, có ánh mắt đã nhìn lại đây.

Cậu thấp giọng hỏi: "Nếu về muộn, thế thì phải nói với mẹ cậu như thế nào?"

"Tớ ngồi một lát rồi đi."

Mã Tiểu Dã do dự: "Vậy nếu không......"

"Các cậu rốt cuộc có đi hay không?" Mạc Khả Diễm từ phía sau xông đến, tàn nhẫn đâm cậu một cái.

Cô ấy lớn tiếng, một cước đá bay cái lon trên bậc thang ra xa mấy mét, ánh mắt nhìn bọn họ cất giấu tức giận, kiềm chế lửa nóng đang bốc lên.

Mấy bạn nam khác mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dáng vẻ đứng ngoài cuộc, chỉ có hai bạn gái kia đi lên khuyên bảo Mạc Khả Diễm, dỗ dành cô bước xuống cầu thang.

Không khí giương cung bạt kiếm, Lý Cửu Lộ đứng ở trên cao nhàn nhạt nhìn cô.

Mã Tiểu Dã ho nhẹ một tiếng, nhân cơ hội rút ngón tay ra, chống lên môi, nói một tiếng với người bên cạnh, dẫn đầu đi xuống cầu thang.

Lương Húc ở KTV chờ nửa ngày, thấy bọn họ chậm chạp đi đến, oán giận vài câu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!