Chương 14: (Vô Đề)

Không ngoài dự đoán, Lý Cửu Lộ bị hạn chế "Tự do thân thể".

Hầu như mỗi lần họp phụ huynh xong đều sẽ rơi vào tình huống này, chủ yếu cô đã chết lặng.

Sau khi tan học phải ở lại phòng dự một giờ tự học, rồi đến một quán nhỏ trên đường Bách Hoa tùy tiện ăn một chút, ngay sau đó chạy tới nhà thầy giáo dạy toán học bù.

Theo giờ thu phí, mỗi ngày cô học bù hai giờ, tổng cộng hai trăm đồng, xem ra lúc đó, là khoản chi tiêu xa xỉ.

Lý Cửu Lộ có lỗi với Giang Mạn, cô cũng có ý phối hợp, nhưng nội tâm lại mâu thuẫn, khiến cô hoàn toàn không thể chuyên chú, cô căn bản không có ý định học môn này.

Dạy học một với một không thể so sánh với học trên lớp, tinh lực của thầy giáo đều đặt lên người cô, muốn kêu khóc đã khó lại càng thêm khó.

Cửu Lộ căng da đầu suốt hai giờ, trong lúc đó đã ngáp ngủ mấy lần, từ nhà thầy giáo đi ra, cánh tay đã bị chính mình véo xanh tím.

Đứng bên ngoài, cô mạnh mẽ hít sâu, một luồng không khí lạnh được hít vào phổi, cuối cùng mới sống lại.

Gạt đồng hồ ra nhìn, 9 giờ 10 phút, trên đường lạnh lẽo, bóng dáng của một người đi đường cũng không có.

Cô quấn chặt áo, đi về viện dưỡng lão.

Phía sau truyền đến vài tiếng bóp còi, bánh xe nghiền nhỏ vụn đá, chạy đến bên cạnh cô.

Cửa bên lái xe hạ xuống, Chu Khắc phủ tay lên tay lái: "Lên xe đi, Lộ Lộ."

Cửu Lộ lùi về phía sau nửa bước, khom người nói: "Con nghe mẹ nói qua, không cần phiền đến chú Chu, thật ra con có thể tự trở về."

"Con là con gái, không thể được." Ông thúc giục nói: "Lên xe đi, chú cũng chỉ tiện đường qua đây thôi."

Lý Cửu Lộ do dự một lát, thật sự không tìm thấy lí do phù hợp, đành phải kiên trì mở cửa ghế sau, ổn định vị trí xong mới phát hiện trên ghế phụ lái còn có một người.

Chu Khắc nghiêng đầu: "Đây là chú Trần."

Cửu Lộ thận trọng ngồi: "Cháu chào chú Trần."

"Chào cháu." Trần Thụy Thành quay đầu lại đánh giá cô một lát: "Cháu học lớp mấy rồi?"

"Lớp 12 ạ."

Trần Thụy Thành gật đầu, cười nói với Chu Khắc: "Đứa nhỏ này khá yên lặng, vừa nhìn đã biết rất hiểu chuyện."

"Lộ Lộ rất ngoan."

Trần Thụy Thành không nói tiếp, xe đi ra ngoài, tốc độ cũng không nhanh.

Ông gõ từng nhịp lên đùi: "Đúng rồi, lão Chu, khả năng tháng sau còn có một nhóm năm bảo vệ muốn chuyển qua, viện dưỡng lão Quê Hoa Hồng đóng cửa, không có chỗ để bố trí nhân viên."

Chu Khắc ngập ngừng, khó xử nói: "Trong viện tổng cộng có hai trăm giường ngủ, đã ở đầy, chỉ sợ......"

"Lão Chu, khắc phục một chút đi, bên trên phân chia xuống dưới, tôi cũng không có biện pháp." Ngữ khí ông ấy rất cứng rắn, vỗ bả vai ông thở dài: "Nếu thật sự không thêm được giường ngủ, tôi thấy khu giải trí bên trong rất thừa thãi, không bằng đổi thành phòng đi?"

Chu Khắc: "Thêm giường ngủ......"

Lý Cửu Lộ nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lỗ tai tự động che chắn tiếng nói chuyện không liên quan gì đến cô.

Đường phố mùa đông so với ngày thường hiu quạnh hơn rất nhiều, hai bên đèn đường cũng thoi thóp chống đỡ.

Vài phút trôi qua, Trần Thụy Thành tới nhà trước, trong xe chỉ còn cô và Chu Khắc.

Chu Khắc nhìn cô từ kính chiếu hậu: "Lộ Lộ, buổi tối ăn cơm chưa?" Ông nhướn mày nhìn đồng hồ: "Thời gian còn sớm, nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn một chút rồi hãy về?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!