Chương 9: (Vô Đề)

25

Đến Kinh Châu ngày thứ ba, nhân lúc Tiêu Diễn ra ngoài luyện binh, ta lặng lẽ ra khỏi quân trướng.

Trong đình tre ở ngoại ô Kinh Châu, một thanh niên đội nón đang ngồi đó, hắn ta chính là thủ lĩnh của quân phản loạn – Liễu Biến.

Những năm qua, ta và Liễu Biến vẫn luôn âm thầm thư từ qua lại, một trong những lý do ta đến Kinh Châu, chính là để gặp hắn ta.

Hắn ta không thể đến kinh thành, nhưng đến Kinh Châu thì vẫn có cách.

Thấy ta đến gần, hắn ta bỏ nón xuống, để lộ một dung mạo thanh tú.

Mặc dù sáu năm trước chúng ta đã từng gặp nhau, nhưng lúc đó cả hai đều bị khói đặc hun cho đến mức không còn nhận ra được, căn bản không nhìn rõ dung mạo.

Bây giờ đột nhiên gặp lại, ta lại không nhận ra.

Hắn ta lên tiếng trước: "Đã lâu không gặp, Minh Vi."

Giọng nói trong trẻo, nếu như gặp nhau ngoài phố, bất kỳ ai cũng không thể ngờ một người như vậy lại là thủ lĩnh của quân phản loạn.

Trong lúc nhất thời, ta không biết nên gọi hắn ta là gì, là Liễu Ký Minh, hay Liễu Biến, bèn bỏ qua xưng hô: "Đã lâu không gặp… Ta không ngờ ngươi sẽ đồng ý gặp mặt."

Hắn ta cười cười: "Nếu không có ngươi, ta đã sớm chết ở Học Tử Phường rồi, đâu có được ngày hôm nay. Chỉ cần ngươi muốn gặp ta, thì nhất định sẽ gặp được…" Hắn ta ngừng một chút, "Trước đây trong thư không tiện nói nhiều, nay cuối cùng cũng được gặp mặt. Minh Vi, cảm ơn ngươi năm đó đã cứu ta."

Ta làm sao dám nhận lời cảm ơn này: "Ta không dám nhận, nếu không phải vì phụ thân của ta..."

"Ngươi là ngươi, Tạ Thiên là Tạ Thiên." Hắn ta ngắt lời, "Tội lỗi của bọn họ không liên quan đến ngươi."

Tuy nói là vậy, nhưng làm sao có thể thật sự không liên quan? Trên người ta chảy dòng máu của Tạ Thiên, càng là muội muội cùng mẹ với Tạ Minh Đức, nay chỉ cầu có thể dùng chút sức mọn này để giảm bớt phần nào tội nghiệt.

Ta hít một hơi thật sâu: "

"Liễu Ký Minh, ta từng đọc qua văn của ngươi, trong đó có một câu 'Hưng, bá tánh khổ; vong, bá tánh khổ', ngươi có còn nhớ không?"

Hắn ta khẽ gật đầu: "Tất nhiên là nhớ... Vậy nên hôm nay gặp mặt, ngươi là muốn khuyên ta lui binh?"

Ta lắc đầu: "Không, ta không cầu ngươi có thể lui binh, đó là chuyện không thể. Ta chỉ cầu xin ngươi có thể nghĩ cho bá tánh nhiều hơn, bất luận thành hay bại đều đừng quên lời lập thân của mình thuở trước – Vì trời đất lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, vì thánh hiền kế thừa tuyệt học, vì vạn thế mở ra thái bình."

Đây là hoài bão năm xưa của hắn ta, nay nghe lại chỉ cảm thấy xa vời không thể chạm tới.

Hắn ta không lên tiếng nữa, sự im lặng lan ra giữa hai người bọn ta.

Đột nhiên, ta nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, thư đồng của ngươi đâu? Sao không cùng ngươi đến đây?"

Liễu Biến ngạc nhiên nhìn ta: "Thư đồng?"

"Chính là cái đêm ở Học Tử Phường, không phải ta đã cứu hai người, ngươi và thư đồng của ngươi sao?"

Sắc mặt của Liễu Biến đột nhiên trở nên rất phức tạp, có chút kinh ngạc, còn có chút không thể tin nổi.

Hồi lâu, hắn ta hỏi ta: "Ngươi không biết người còn lại mà ngươi đã cứu là ai sao?"

Ta không hiểu: "Có ý gì? Ta nên biết sao?"

"Đêm đó ngươi quả thực đã cứu hai người, nhưng người còn lại… Không phải là thư đồng của ta."

Ta vội hỏi: "Vậy người đó là ai?"

Hắn ta nói từng chữ một: "Người đó là Tấn Vương Tiêu Diễn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!