Chương 8: (Vô Đề)

22

Sau khi Tiêu Diễn rời đi, Tạ Minh Đức định đứng dậy, lại bị trưởng tỷ khẽ quát ngăn lại: "Ngươi cứ tiếp tục quỳ đi."

Tiếp đó trưởng tỷ cũng quỳ xuống, cung kính khấu đầu ba cái trước quan tài của mẫu thân, lúc tỷ ấy đứng thẳng người dậy, trong mắt đã ngấn lệ: "Ta từng hứa với mẫu thân sẽ không nói cho ai biết, nhưng nếu mọi người đều đã biết thì cũng không cần phải giấu giếm làm gì."

"Tạ Minh Đức, mẫu thân vẫn luôn biết."

"Biết… Cái gì?" Giọng nói Tạ Minh Đức run lên không thành tiếng.

Trưởng tỷ nói từng chữ một: "Biết phụ thân không dung được người vợ tào khang là bà ấy này, biết nhi tử bà ấy yêu thương nhất, trong bát thuốc mỗi ngày mang đến đều bỏ thêm thứ gì, thậm chí còn biết cả những chuyện bẩn thỉu của ngươi và Liên di nương..."

"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa…"

Tạ Minh Đức đau khổ lắc đầu, ta đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, trong lòng không có bao nhiêu khoái trá, chỉ cảm thấy bi thương.

Mẫu thân đã dốc hết tất cả cho người nhi tử này, vậy mà hắn ta lại trở thành lưỡi dao đâm vào bà.

Ta vẫn còn nhớ, lúc đó ta vừa phát hiện thuốc của Tạ Minh Đức có vấn đề, liền sốt sắng đi báo cho mẫu thân.

Nhưng mẫu thân đã không chút lưu tình tát ta một cái, nói ta vu khống huynh trưởng.

Sau đó, ta đã hiểu ra, trong phủ này, xưa nay chưa từng dung chứa sự thật.

Trưởng tỷ nhìn ta: "Minh Vi, hôm nay ra khỏi cánh cửa này, muội cũng hãy quên chuyện này đi, coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân."

Ta im lặng gật đầu, mẫu thân đến chết vẫn bảo vệ hắn ta, ta có tư cách gì để lật mở tấm vải che xấu hổ này?

Nhưng ta không nói cho trưởng tỷ biết, ta có thể quên hắn ta hại chết mẫu thân, nhưng không thể quên hắn ta phóng hỏa Học Tử Phường.

Hơn năm trăm mạng người, ta không xứng khoan dung thay bọn họ, càng không có tư cách lãng quên thay bọn họ.

Khi trở về Vương phủ, đã là đêm khuya.

Ở tướng phủ giày vò cả một ngày, ta đã sớm mệt mỏi rã rời, ngủ thiếp đitrên xe ngựa.

Mãi cho đến khi Tiêu Diễn bế ta xuống, ta mới tỉnh táo hơn một chút.

Sau khi tỉnh lại rồi, ta lập tức muốn xoay người xuống tự đi, nhưng Tiêu Diễn ôm rất chặt, ta không thể nhúc nhích chút nào, đành phải để hắn ôm trong lòng.

Trên đường trở về phòng ngủ, các thị nữ gã sai vặt đồng loạt cúi đầu né tránh, như thể không nhìn thấy gì, nhưng mặt ta đã đỏ bừng lên.

Khó khăn lắm mới đến được phòng ngủ, hắn mới đặt ta xuống.

Ta ngồi trên giường, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

Cũng may Tiêu Diễn không làm thêm gì nữa, chỉ yên lặng cùng ta ngồi bên giường.

"Nàng có buồn không…" Hắn đột nhiên lên tiếng.

Ta thành thật trả lời: "Không biết, chỉ cảm thấy trong lồng ngực nặng trĩu. Thực ra ta và mẫu thân không thân thiết, ở tướng phủ, chỉ có trưởng tỷ được coi là người nhà của ta."

"Ừm… Lúc đó, ta chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, hận không thể kiến cả thế giới này chôn cùng bà ấy mới cam lòng…" Ta sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhận ra Tiêu Diễn đang nói về lúc mẫu thân của hắn, Huyên phi, qua đời. Tiêu Diễn tiếp tục nói, "Vậy nên hôm nay khi nghe được tin, ta lập tức chạy đến tướng phủ, ta sợ nàng cũng sẽ giống như ta lúc đó."

Ta vội vàng giải thích: "Ta không cố ý không nói cho ngài biết, chỉ là không muốn ngài dính vào những chuyện bẩn thỉu này…."

Tiêu Diễn đột nhiên nắm lấy tay ta, chăm chú nhìn ta: "Ta hiểu."

Trong lòng ta đột nhiên trào dâng một nỗi hoảng loạn không tên, nói năng cũng trở nên lộn xộn: "Vương gia… Ờ… Nghỉ ngơi đi ạ… Không phải, không phải… Ý ta là ngài nên về phòng rồi! Hôm nay thật sự..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!