Chương 7: (Vô Đề)

19

Ta quả thực không biết huyết thư của Tạ Thiên từ đâu mà có, nhưng về chuyện ở Học Tử Phường, ta quả thực vẫn còn chuyện chưa nói với Tiêu Diễn, ta chỉ kể cho hắn nghe nửa đầu của câu chuyện.

Nửa còn lại, chưa từng nhắc đến với bất kỳ ai.

Kể từ khi nghe trộm được cuộc mật đàm của Thái tử và phụ thân, ngày ngày ta đều canh giữ bên tường, nín thở tập trung chờ đợi.

Ta đang đợi một cơ hội – Một cơ hội để cứu người.

Cuối cùng, một ngày trước kỳ điện thí, ta đã đợi được.

Hôm đó, đám nha hoàn trong viện của Tạ Minh Đức trở về viện từ sớm, ngay cả tỳ nữ thường ngày gác đêm cũng bị đuổi về, nói là vì Tạ Minh Đức không khỏe, muốn một mình nghỉ ngơi.

Nhưng ta biết, hắn ta sắp ra tay với Học Tử Phường.

Tạ Thiên không phải là người lương thiện gì, leo lên được đến chức vị Thượng thư cũng không phải hoàn toàn dựa vào thành tích của mình, mà phần nhiều là những chuyện không trong sạch.

Và những chuyện không trong sạch đó, phần lớn đều do Tạ Minh Đức đi làm.

Chuyện đi phóng hỏa Học Tử Phường, Tạ Thiên không dám giao cho bất kỳ ai, chỉ có Tạ Minh Đức.

Bởi lẽ, Tạ Minh Đức quá giống ông ấy…

Để leo lên trên có thể không từ thủ đoạn, có thể lợi dụng bất kỳ ai, cũng có thể vứt bỏ bất kỳ ai.

Giờ Tý vừa qua, ta lén lút theo sau Tạ Minh Đức từ cửa hông ra khỏi phủ.

Gã sai vặt canh cửa hông cũng đã sớm bị Tạ Minh Đức tìm cớ điều đi, cũng chỉ có lúc này, ta mới có thể ra ngoài.

Ta run rẩy bước đi theo sau hắn ta, nói không sợ là giả, nếu bị Tạ Minh Đức phát hiện, rất có thể hắn ta sẽ trực tiếp g**t ch*t ta.

Đi chưa được bao lâu, sau khi rẽ qua mấy khúc cua, vì không quen thuộc với những con hẻm trong kinh thành, ta đã lạc mất dấu hắn ta.

Đã đến đêm khuya, trên đường dài không một bóng người, đợi đến khi ta khó khăn lắm mới tìm được Học Tử Phường, Tạ Minh Đức đang ở sân trước của Học Tử Phường khóa cửa, chuẩn bị châm lửa.

Tạ Minh Đức đứng ở cổng, ta không dám đi vào từ cổng chính, đành phải vòng ra cửa sau, cũng may cửa sau không khóa.

Nhưng ngay khoảnh khắc ta vừa bước vào Học Tử Phường, ngọn lửa lập tức bùng lên ngút trời, trong không khí nồng nặc mùi dầu trẩu.

Thảo nào, thảo nào rõ ràng ta đã đi lạc, nhưng lúc ta đến nơi, Tạ Minh Đức mới vừa chuẩn bị phóng hỏa.

Ta còn tưởng là trời cao thương xót, ông trời cũng hy vọng ta có thể cứu những sĩ tử này.

Nhưng sự thật còn tàn nhẫn hơn ta tưởng tượng rất nhiều, trước đó hắn ta phải rải dầu trẩu, nên mới không lập tức phóng hỏa.

Trận hỏa hoạn này đáng sợ hơn ta tưởng tượng rất nhiều, Học Tử Phường được xây bằng gỗ thông, lại có dầu trẩu, thế lửa lan ra cực nhanh.

Tiếng kêu gào của ta bị nhấn chìm trong biển lửa ngùn ngụt, rất nhiều nơi vì lửa quá lớn, căn bản không thể vào được.

Cuối cùng, ta phát hiện ra hai người trong một gian nhà phụ ở hậu viện, một thanh niên trông giống thư sinh, một người tuổi tác nhỏ hơn một chút, xem cách ăn mặc có lẽ là thư đồng của hắn ta.

Bọn họ đã bị khói đặc làm cho ngất đi, mặt mày đen nhẻm, thân thể ta gầy yếu, chỉ có thể c** th*t l*ng buộc hai người lại, từng tấc từng tấc kéo ra ngoài.

Màn đêm bên ngoài đen kịt, nhưng bên trong Học Tử Phường lại là lửa cháy ngút trời.

Bên tai ta dường như nghe thấy rất nhiều tiếng kêu cứu, nhưng dần dần đều bị ngọn lửa lớn nhấn chìm, nhiều lúc ta đã nghĩ mình sẽ chết ở đó cùng bọn họ…

Ta dốc hết toàn lực mới kéo được hai người đó ra khỏi đám cháy, kéo đến bên bờ sông, rồi lại vốc một ít nước cho bọn họ uống, bọn họ mới tỉnh lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!