Chương 5: (Vô Đề)

13

Thân là tiểu thư của tướng phủ, ta không giống như các tỷ muội khác có thể ra ngoài đi lại giao du. Ta chỉ có thể suốt ngày bị giam cầm trong tiểu viện của mình, hiếm có cơ hội được ra ngoài.

Thỉnh thoảng có thể ra ngoài, nơi ta đến cũng chỉ có một – chùa chiền hoặc đạo quán.

Sau khi thành hôn với Tiêu Diễn, đây là lần đầu tiên ta quay lại.

Vương quản sự biết ta muốn ra ngoài dâng hương, đã sớm sắp xếp xe ngựa đưa ta đến chùa Phổ Đà.

Chùa Phổ Đà là ngôi chùa của hoàng gia, ít có người ngoài lui tới.

Ung Vương Tiêu Khởi cũng thường đến đây dâng hương, cầu phúc cho Thánh thượng, còn dựng lều cháo ở cổng chùa để cứu tế người nghèo.

Ta còn chưa đến, vị trụ trì của ngôi chùa đã dẫn chúng tăng đợi sẵn ở cổng.

Ta không thích sự phô trương long trọng như vậy, bèn khéo léo từ chối ý tốt muốn dẫn đi tham bái của trụ trì, chỉ mang theo Lan Hương và Bạch Chỉ tự mình đi dâng hương.

Trong đại điện, pho tượng Phật mạ vàng lộng lẫy rũ thấp mi mắt, trong ánh nhìn như nhắm như mở ẩn chứa lòng từ bi vô tận.

Ta từ từ cúi lạy trước tượng Phật, trong lòng lại trống rỗng. Nếu thế gian này thật sự có thần Phật, tại sao lại để ta đến muộn một bước? Tại sao lại để mặc những sĩ tử kia chết trong biển lửa ngùn ngụt? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa có ai phải chịu báo ứng?

"Cứu mạng… Cứu mạng…"

Trong lúc hoảng hốt, dường như có tiếng kêu cứu truyền đến, ta đột ngột ngẩng đầu – Lẽ nào tượng Phật hiển linh? Nhưng bốn bề tĩnh lặng, âm thanh đó lại biến mất.

Khi ta cúi mình khấu lạy một lần nữa, tiếng kêu cứu lại vang lên.

Lần này ta đã nghe rõ, không phải tượng Phật hiển linh, mà là thật sự có người đang kêu cứu, ngay bên dưới đại điện này.

Ta áp tai xuống đất lắng nghe, âm thanh nhỏ và yếu ớt, giống như giọng của nữ tử.

Khi ngẩng đầu lên, ta đối diện với đôi mắt khép hờ của tượng Phật, trong lòng chợt run lên.

Trong khoảnh khắc này, ta không còn nghĩ được nhiều nữa, ta phải cứu người.

Ta bảo Lan Hương và Bạch Chỉ đi đuổi tiểu sa di đang canh gác ở cửa đi, rồi đóng cửa đại điện lại.

Hai người các nàng cũng áp sát xuống đất lắng nghe, nhưng lại chẳng nghe thấy gì.

Nhưng ta rất chắc chắn mình tuyệt đối không nghe nhầm, bên dưới này nhất định có người.

Lan Hương gõ lên phiến đá: "Vương phi, bên dưới này rỗng."

Nếu đã rỗng, nghĩa là bên dưới có một không gian nhất định, nhưng làm sao để đi xuống, lối vào ở đâu?

Ba người bọn ta tìm khắp đại điện, nhưng vẫn không tìm được lối vào.

Cảm giác bất lực đó lại một lần nữa ùa về, lẽ nào lại giống như chuyện ở Học Tử Phường, chỉ có thể trơ mắt nhìn…

Ta nhìn pho tượng Phật cao hơn cả người mình ở phía trước, chỉ hy vọng ngài có thể cho ta một chút gợi ý.

Nhưng ta càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng, một cảm giác không hài hòa mãnh liệt dâng lên trong lòng, pho tượng Phật này… Có phần quá cao rồi!

Ta leo lên bệ cao, vòng ra sau lưng tượng Phật, phía sau tượng Phật đối diện thẳng với bức tường, và trên tấm lưng vốn nên nhẵn nhụi của tượng Phật, lại có một cánh cửa.

Lan Hương và Bạch Chỉ cũng kinh ngạc, đây là ngôi chùa của hoàng gia, vậy mà lại có kẻ dám mở một cánh cửa sau lưng tượng Phật ở đây!

Mấy người bọn ta tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy cơ quan trên tường để mở cánh cửa đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!