10
Trên triều đình, Thái tử và Ung Vương đấu đá nhau như nước với lửa, các quan viên đa phần chia thành hai phe, phụ thân với thân phận là Tể tướng, hoàn toàn thuộc về phe của Thái tử.
Thái tử thường xuyên đến tướng phủ, một hôm tình cờ gặp được Thất muội, bèn muốn cưới Thất muội làm trắc phi.
Thất muội là nữ nhi của Liên di nương, giống như Liên di nương, nàng ta sở hữu vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, Thái tử vừa mắt cũng không có gì lạ.
Nhưng phụ thân là Tể tướng, đứng đầu trăm quan, Tể tướng và Thái tử kết thông gia, không có vị Hoàng đế nào không kiêng dè.
Vậy nên Thái tử còn chưa cưới được Thất muội, thánh chỉ ban hôn của Hoàng đế đã truyền đến tướng phủ.
Tạ Thiên từ một thư sinh nhà nghèo leo lên được chức Tể tướng đương triều, tất nhiên không phải kẻ ngốc.
Ông ấy hiểu rõ Hoàng đế muốn răn đe mình, sau đó không ai còn nhắc đến chuyện của Thất muội và Thái tử nữa, việc qua lại giữa hai bên cũng thu liễm hơn nhiều.
Ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Diễn: "Nếu vương gia đã rõ, chi bằng hai chúng ta cứ nói thẳng với nhau."
Tiêu Diễn nghiêng đầu tựa vào thành xe, ngón tay gõ nhẹ lên khung cửa, dùng ánh mắt ra hiệu cho ta nói tiếp.
Ta hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Phụ thân của ta là tâm phúc của Thái tử, với sự hiểu biết của ta về ông ấy, ông ấy tuyệt đối không thể nào quay sang phò tá Vương gia… Nhưng ta nguyện vì Vương gia làm trâu làm ngựa, trợ giúp Vương gia đăng lên ngôi báu."
Tiêu Diễn khẽ nheo mắt lại: "Nàng có biết những lời nàng vừa nói đều là đại nghịch bất đạo không, nếu để người khác biết được, sẽ bị chém đầu đấy?"
Ta khẳng định chắc nịch: "Nhưng Vương gia sẽ không để người khác biết, cũng giống như chuyện trong phủ Tấn Vương, mấy chuyện có thể truyền ra ngoài, xưa nay đều là những gì Vương gia muốn người khác truyền ra ngoài."
"Vậy tại sao nàng lại chọn ta? Không lẽ chỉ vì nàng gả cho ta, liền đứng về phía ta?"
Tiêu Diễn nói không sai, ta chọn hắn, quả thực là có nguyên do khác.
Nhìn bề ngoài, Thái tử và Ung Vương đang đối đầu ngang sức, bất kể tính toán thế nào, hắn, vị Tấn Vương này, cũng chẳng có mấy khả năng kế vị.
Nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi.
Ta nghênh đón ánh mắt dò xét của Tiêu Diễn, thản nhiên nhìn về phía hắn: "Bởi vì ta hiểu đạo lý ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi."
Hắn bật cười khe khẽ: "Nàng rất thông minh, nhưng tại sao Tạ Thiên lại không thể ủng hộ ta?"
"Phụ thân thân là Tể tướng đương triều, ngoài trừ Thái tử ra, Ung Vương cũng tốn không ít công sức lôi kéo. Nhưng từ đầu đến cuối ông ta vẫn một lòng trung thành với Thái tử, Vương gia có biết tại sao không?"
Tiêu Diễn khẽ nhướng mày, lộ ra vài phần hứng thú: "Xin lắng tai nghe."
Ta nhìn vào mắt hắn, nói từng chữ một: "Bởi vì mối quan hệ bền chặt nhất trên thế gian này, không phải là vì bọn họ có cùng lợi ích, mà vì bọn họ có cùng tội nghiệt."
Bởi vì sự ghét bỏ của phụ thân, nơi ở của ta bị xếp vào góc hẻo lánh nhất trong tướng phủ, chỉ cách sân của đám tỳ nữ nha hoàn một bức tường.
Ta biết mình không được chào đón, bèn sống một cách cẩn trọng, giống như một cái bóng.
Lâu dần, mọi người dường như thật sự đã quên đi sự tồn tại của ta.
Tướng phủ đông người, tỳ nữ ma ma cũng nhiều, ban ngày làm việc không dám nhiều lời, tối về đến viện, thể nào cũng nói vài lời tâm sự, uống rượu, đánh bạc cũng là chuyện thường tình.
Ta thường cuộn mình ở góc tường, nghe bọn họ nói chuyện.
Ban đầu là để giải khuây cho đỡ cô quạnh, nhưng dần dần, tính chất đã thay đổi, ta nghe được rất nhiều chuyện không nên nghe.
Ví như, tại sao bệnh tình của mẫu thân mãi không khỏi.
Ví như, vị đạo sĩ phê mệnh cho ta, là đồng hương của Liên di nương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!