7
Sau khi tiệc lại mặt kết thúc, ta một mình đi gặp Tạ Thiên.
Trong thư phòng ngoài ta và Tạ Thiên ra, nhị ca của ta Tạ Minh Đức cũng đứng bên cạnh.
Hắn ta thờ ơ nhìn ta một cái, ánh mắt đó như đang nhìn một người xa lạ.
Theo lý mà nói, Tạ Minh Đức và ta là huynh đệ cùng mẹ, không nên xa lạ như vậy.
Nhưng sự thật là, hắn ta sợ làm phật lòng phụ thân nên luôn đối xử với ta vô cùng lạnh nhạt, như thể hắn ta chưa bao giờ có người muội muội này.
Không có người ngoài, thái độ của Tạ Thiên cũng lạnh đi.
Ông ấy chắp tay sau lưng: "Lý ma ma đâu?"
"Hình như Lý ma ma bị bệnh, được Vương gia cho đến trang viên ngoại ô rồi."
Tạ Thiên nhíu chặt chân mày mày: "Hình như? Vương phi con làm thế nào vậy, ngay cả hạ nhân của mình đi đâu cũng không biết."
Ta cúi đầu nhận lỗi: "Phụ thân đừng tức giận, là do con vô dụng."
Tạ Minh Đức nói: "Phụ thân, Lý ma ma chẳng qua chỉ là một hạ nhân, không đáng để phụ thân nổi giận."
Tạ Thiên cố gắng nén giận: "Đúng, Minh Đức nói không sai, chỉ là một hạ nhân thôi. Nhưng Lý ma ma là người hầu đi theo con, Tiêu Diễn làm vậy là không nể mặt con, có thể thấy trong lòng hắn không có con. Con phải nhớ, bất cứ lúc nào, chỉ có Tạ gia mới là chỗ dựa duy nhất của con."
Ta giả vờ vô cùng cảm động, vành mắt hơi đỏ: "Vâng, những lời phụ thân nói con đều hiểu."
Tạ Thiên giơ tay vỗ vai ta, lại trở lại bộ dạng người cha nhân từ: "Nói đi, mấy ngày nay ở Tấn Vương phủ, đã thấy được những gì."
Ta nửa thật nửa giả kể lại những gì mình đã thấy ở Tấn Vương phủ, cố gắng che giấu những phần có thể khiến Tạ Thiên nghi ngờ.
Mặc dù Tạ Thiên không hài lòng lắm, nhưng dù sao cũng nể nang thân phận Tấn Vương phi hiện tại của ta, không nổi giận.
Chỉ dặn ta sau khi trở về tiếp tục lưu tâm đến Tiêu Diễn nhiều hơn, mỗi tháng phải viết một bức thư, báo cáo chi tiết các tình hình trong Vương phủ.
Lúc ra về, mẫu thân ngập ngừng nhìn ta, giống như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng bà vẫn không mở miệng.
Thực ra ta chưa bao giờ oán hận mẫu thân, bi kịch của bà, bắt đầu từ khoảnh khắc gả cho phụ thân.
Mẫu thân vốn là nữ nhi nhà giàu, mang theo của hồi môn phong phú gả cho phụ thân, phụ thân mới có thể tiếp tục đọc sách thi cử.
Ai ngờ được, sau khi phụ thân đỗ trạng nguyên, lại ứng với câu thơ—"Hối hận đã dạy phu quân tìm chức tước".
Thực ra trước khi ta ra đời, phụ thân đã có người tình bên ngoài, tứ đệ và ta chỉ chênh nhau vài tháng.
Chỉ có mẫu thân tự lừa mình dối người cho rằng, tất cả những bất hạnh của bà đều là do ta.
Sau này sức khỏe của bà không tốt, phụ thân liền có lý do nạp thiếp.
Liên tiếp mấy nữ nhân trẻ đẹp vào cửa, trong mắt ông ấy không còn thấy mẫu thân nữa.
Cuối cùng ngay cả quyền quản gia cũng bị tước đoạt, giao cho mẫu thân của tứ đệ và thất muội—Liên di nương.
Ta từng chính tai nghe thấy phụ thân nói với Liên di nương, mẫu thân không sống được bao lâu nữa, đợi bà chết, sẽ phù chính Liên di nương.
Bên ngoài là một gia đình quyền quý, bên trong ngay cả xương cốt cũng bẩn thỉu.
8
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!