Chương 2: (Vô Đề)

4

Ngày thứ hai, ta gặp được Vương quản sự trong lời của Lan Hương.

Nói là quản gia, nhưng lại tiến thoái có chừng mực, không hèn mọn cũng không kiêu ngạo.

Ông ấy dẫn ta tham quan Vương phủ, rồi lại triệu tập hạ nhân đến bái kiến.

Quan sát lời nói và hành động của ông ấy, không giống một quản gia, mà càng giống một vị mưu sĩ có tài thao lược.

Ta vốn tưởng rằng, chuyện Tấn Vương không ở lại tân phòng trong đêm tân hôn chắc chắn sẽ được đồn thổi ầm ĩ.

Nhưng sự thật lại nằm ngoài dự đoán của ta, toàn bộ Vương phủ đều vô cùng yên tĩnh, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa, hạ nhân của Tấn Vương phủ ai nấy đều quy củ nghiêm ngặt, khi đi lại bước chân nhẹ nhàng, khi nói chuyện cúi mày nín thở, ngay cả việc dâng trà rót chén cũng toát lên một vẻ quy củ không thể tả.

Quy củ nghiêm chỉnh như vậy, e rằng cũng không hề thua kém so với trong cung.

Trong lòng ta tràn ngập nghi hoặc, Tấn Vương phủ rốt cuộc là một nơi như thế nào?

Có thể quản lý Tấn Vương phủ thành ra thế này, Tiêu Diễn tuyệt đối không thể là một kẻ thùng rỗng kêu to chỉ có vẻ ngoài.

Nếu Tiêu Diễn hoàn toàn không giống như lời đồn, vậy thì mạng nhỏ của mình còn giữ được mấy ngày nữa...

Sáng sớm ngày thứ ba dùng bữa sáng, ta lại gặp được Tiêu Diễn.

Không hề bất ngờ, vì hôm nay là ngày phải về lại mặt.

Ta đột nhiên nhớ đến một người, Lý ma ma.

Ta quả thực không thích bà ta, nhưng dù sao bà ta cũng là người do phụ thân phái đến, nếu không cùng ta trở về, sẽ không hợp lý.

Tiêu Diễn dường như cũng đã nhìn thấu suy nghĩ của ta: "Lý ma ma bị bệnh rồi, sợ lây bệnh cho nàng, nên đã cho bà ta đến trang viên ngoại ô dưỡng bệnh."

Ta uống cháo trong bát, im lặng gật đầu, trong lòng hiểu rằng, Lý ma ma có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện ở Vương phủ nữa.

Xem ra Tiêu Diễn cũng đang đề phòng Tể tướng phủ.

Tiêu Diễn tiếp tục nói: "Sợ nàng ở Vương phủ không quen, nên đã tìm thêm hai người đến hầu hạ nàng."

Lời còn chưa dứt, Vương quản sự đã dẫn hai người vào.

Chiếc bát trong tay ta 'loảng xoảng' một tiếng rơi xuống đất, đây là lần đầu tiên ta thất thố đến vậy.

Người mà Vương quản sự dẫn vào không phải ai khác, chính là tỳ nữ Bạch Chỉ và vú nuôi Lưu ma ma của ta khi còn ở Tể tướng phủ.

Trước đêm đại hôn, ta tự biết tiền đồ mờ mịt, đã đặc biệt tìm khế ước bán thân của hai người bọn họ trả lại, đồng thời cho bọn họ một khoản tiền, để bọn họ về quê.

Lúc này hai người cúi đầu đứng trước đại sảnh, đầu ngón tay ta vô thức run rẩy.

Chẳng trách hắn cho Lý ma ma đi, lại hoàn toàn không đề phòng ta, thì ra hắn đã sớm có kế hoạch cả rồi.

Lưu ma ma và Bạch Chỉ có thể xuất hiện ở Vương phủ, chứng tỏ Tiêu Diễn biết hết mọi chuyện.

5

Đó là ngày đầu tiên thánh chỉ được đưa đến Tể tướng phủ, ta ngơ ngác nhận thánh chỉ.

Tại sao lại là ta? Tại sao lại gả cho Tấn Vương? Phụ thân không phải ủng hộ Thái tử sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!