Chương 12: Hoàn

34

Màn đêm dần buông, đèn lồng trong cung vừa được thắp lên, các cung nữ nín thở tập trung canh giữ bên ngoài điện, ngay cả tiếng bước chân cũng đi rất nhẹ.

Tiêu Diễn đã ngồi yên trong tẩm cung của ta suốt một buổi chiều, không nói một lời, cứ thế im lặng ngồi.

Thấy trời càng lúc càng tối, Lan Hương cẩn thận vén rèm châu lên: "Điện hạ, nương nương, đến giờ dùng bữa rồi ạ."

Không khí ngột ngạt đến mức có thể vắt ra nước, ta thấy Tiêu Diễn vẫn không có phản ứng, bèn nhẹ giọng nói: "Không ăn nữa, các ngươi đều lui xuống đi."

Lan Hương ngừng lại một lát, nói: "Nhưng buổi trưa người đã không ăn gì nhiều…"

Ta lắc đầu: "Không sao, lui xuống đi."

Lan Hương vừa hành lễ, chuẩn bị lui ra ngoài thì Tiêu Diễn đột nhiên nói: "Đi chuẩn bị bữa tối."

Lan Hương lập tức đáp: "Vâng."

Sau tiếng va chạm lanh lảnh của rèm châu, trong điện chỉ còn lại hai người bọn ta, một sự yên tĩnh đến nghẹt thở.

Ta ngồi bên giường, hắn ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn cách đó không xa, long bào màu vàng óng vẫn nổi bật trong ánh sáng trời dần tối, những hoa văn rồng vàng dưới ánh nến chiếu rọi lúc sáng lúc tối.

"Nàng biết từ khi nào?"

Giọng nói của hắn vang vọng trong đại điện trống trải, ta siết chặt chiếc khăn tay trong tay áo: "Sau khi đánh bại thành Hoài Âm. Những trận chiến sau Vị Thủy diễn ra quá thuận lợi, thật... Giống như có người đã trải sẵn đường. Sau khi vào thành Hoài Âm mãi không tìm thấy người, lúc đó ta đã đoán ra, Liễu Ký Minh có lẽ đã đầu quân cho ngài rồi."

"Làm sao nàng tìm được Liễu Ký Minh?"

"Nếu ta nói ra, ngài có thể đảm bảo không trách tội hắn ta không?"

Tiêu Diễn nhắm mắt lại, yết hầu chuyển động: "Nàng cứ nói đi… Ta không truy cứu."

"Là Vương Hỉ." Ta nhìn những ngón tay đột nhiên siết chặt của hắn, "Cũng may là ngài chưa bao giờ đề phòng ta, nếu không ta cũng sẽ không dễ dàng hỏi ra được tung tích từ Vương Hỉ như vậy."

Tiêu Diễn đứng dậy bước về phía ta, giọng nói trầm thấp: "Đôi khi nàng thông minh đến mức khiến ta kinh hãi. Chỉ gặp mặt mấy lần, vậy mà có thể nhận ra Vương Hỉ cũng là người của ta..."

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ta, lòng bàn tay ta đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đầu ngón tay vô thức khẽ run lên.

"Nàng đã biết ta chưa từng đề phòng nàng, thì nên hiểu ta không phải muốn tha cho Tạ Thiên." Các đốt ngón tay của hắn vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, "Chỉ là ta cần phải đợi thêm một chút."

Ta biết hắn đang đợi điều gì, hắn đang đợi Hoàng đế băng hà, hắn đăng cơ làm Đế vương, ta có thể thuận lý thành chương trở thành Hoàng hậu.

Chỉ cần ta ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu, các triều thần sẽ khó lay động được ta, dù sao phế hậu không phải là chuyện đùa. Nhưng bây giờ vạch trần mọi chuyện, văn võ bá quan tuyệt đối sẽ không chấp nhận một nữ nhân là nữ nhi của tội thần trở thành Hoàng hậu.

Ta nhẹ nhàng lắc đầu: "Tiêu Diễn, xin lỗi, ta không đợi được nữa…"

Tiêu Diễn chăm chú nhìn ta, giọng nói hơi khàn: "Minh Vi, không phải nàng không đợi được, mà là nàng quá muốn tự do rồi, đúng không…"

Ta không dám nhìn vào mắt Tiêu Diễn, trong mắt hắn có một tình cảm nồng cháy không hề che giấu.

"Minh Vi, xin lỗi, ta không thể để nàng rời đi…"

Sau đó, ta đã bị Tiêu Diễn giam lỏng ở Đông Cung.

Khoảng mười ngày sau, Lan Hương nói với ta, Tạ Thiên và Tạ Minh Đức đã thú nhận tất cả tội lỗi, Tạ gia đã bị tịch thu, toàn bộ người trong phủ đều bị tống vào ngục.

Một vị Tể tướng đương triều cứ thế đi đến hồi kết, sự huy hoàng và vinh hoa năm xưa chỉ trong một đêm đều tan biến.

35

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!