28
Bên trong quân trướng, ánh nến vàng vọt chiếu lên hai người bọn ta.
Sự im lặng lan tỏa trong trướng, ngay cả tiếng bấc nến nổ lách tách cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Sau khi cởi bỏ áo giáp mặc lại thường phục, Tiêu Diễn rõ ràng không có gì khác so với hắn lúc ở Vương phủ, nhưng ta lại cảm thấy có gì đó đã lặng lẽ thay đổi, người trước mắt rõ ràng là một người khác, một người mà ta chưa từng hiểu rõ.
Ta biết tâm tư hắn thâm trầm, nhưng không ngờ hắn có thể khiến tất cả mọi người đều sống như quân cờ của hắn.
"Phụ thân không có đổi sang phò tá Ung Vương, mà ông ta đã phò tá ngài rồi, đúng không?"
Thực ra không cần hỏi nhiều, tất cả đã bày ra rõ ràng trước mắt.
Nếu Thái tử đã định trước sẽ sụp đổ, vậy thì so với Ung Vương, Tấn Vương rõ ràng là lựa chọn tốt hơn.
Dù cho ta và Tiêu Diễn chỉ là phu thê trên danh nghĩa, đó cũng là phu thê, Tạ Thiên cũng là nhạc phụ của Tiêu Diễn. Nếu ngày sau Tiêu Diễn đăng cơ, Tạ gia chính là hoàng thân quốc thích.
Hơn nữa theo cách nhìn của Tạ Thiên, Tiêu Diễn không nơi nương tựa, một Tể tướng như ông ta bây giờ đi nâng đỡ hắn, không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Huyết thư căn bản không phải là đường lui gì của Tạ Thiên, mà chính là hắn đưa cho Tạ Thiên, thật nực cười hắn còn lấy chuyện này ra để thử thăm dò xem rốt cuộc ta có nhận ra hắn không.
Sau đó nữa, chính là để Tạ Thiên nói chuyện Học Tử Phường cho Ung Vương, Tiêu Diễn liền có thể ngồi bên cạnh xem hổ đấu.
Nào ngờ vụ án cũ này hiệu quả lại tốt ngoài dự liệu, Thái tử chết, Ung Vương mất đi lòng tin của Đế vương.
Ung Vương và Thái tử đấu đá nhau quá dữ dội, đến mức hắn ta quên mất một đạo lý, Thái tử và hắn ta là huynh đệ.
Hắn ta liên kết với bao nhiêu người để bức tử Thái tử, trong mắt Hoàng thượng, chính là đang bức tử huynh đệ của mình. Hôm nay có thể giết huynh, ngày sau chưa chắc sẽ không giết cha.
Sau khi biết Tiêu Diễn chính là thư đồng kia, rất nhiều chuyện đột nhiên trở nên sáng tỏ.
"Minh Vi, thực ra ta vẫn luôn muốn nói cho nàng biết, chỉ là… Không biết mở lời thế nào."
"Không," Ta nhẹ nhàng lắc đầu, "Không phải ngài không biết mở lời thế nào, mà ngài vẫn cần đến quân cờ là ta đây."
Thân thể của Tiêu Diễn đột nhiên cứng đờ, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc, rồi lập tức trở về im lặng.
Ta rũ mắt suy nghĩ một lát, tiếp tục nói: "Trong Tông Nhân Phủ có phải cũng có người của ngài, nên về chuyện Học Tử Phường, Thái tử một chữ cũng không nhắc đến Tạ Thiên?"
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: "Phải, muốn để Tạ Thiên tin tưởng ta, thì phải làm chút gì đó, nhưng đây không phải là nguyên nhân quan trọng nhất. Minh Vi, nếu chuyện Học Tử Phường có liên quan đến Tạ Thiên, Phụ hoàng sẽ nhân cơ hội để ông ta làm con cừu thế tội, Thái tử sẽ có thể toàn thân rút lui. Không còn chuyện Học Tử Phường, sau này muốn lật đổ Thái tử sẽ rất khó."
Ta khẽ sững người, sau đó lập tức hiểu ra.
Vì ngôi vị kia, những gì Tiêu Diễn có thể làm, còn nhiều hơn so với những gì ta tưởng tượng.
Từ đó về sau, ta chỉ ở trong quân trướng, không ra ngoài nữa.
Một là bên ngoài trướng có thêm rất nhiều binh lính, ta hiểu ý của Tiêu Diễn, hắn không muốn ta và Liễu Biến gặp lại nhau nữa; Hai là ta cũng muốn một mình yên tĩnh, chưa đầy một năm, đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Từ lúc thành hôn đến bây giờ, tất cả đều khiến ta có chút không kịp trở tay.
Mấy ngày sau, có tin tức truyền đến, hai quân giao chiến, quân ta thảm bại.
Ta cảm thấy thất bại này có chút kỳ quặc, mặc dù quân ta số lượng ít hơn quân phản loạn, nhưng binh lính đều là những người được huấn luyện quanh năm, làm sao có thể dễ dàng thảm bại như vậy.
Rất nhanh sự thật đã chứng minh cho suy nghĩ của ta, vào đêm ngày thảm bại đó, trong lúc quân phản loạn đang ăn mừng chiến thắng trong thành Vị Thủy, quân ta đã lén lút lẻn vào thành Vị Thủy.
Chưa đầy hai canh giờ, đã giành lại được thành Vị Thủy, thủ lĩnh quân phản loạn Liễu Biến, Trần Quảng bỏ thành mà chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!