1
Sùng Ninh năm thứ hai mươi lăm, ngày mồng một tháng sáu.
Hôm nay là ngày thành hôn của ta và Tấn Vương, bên ngoài chiêng trống vang trời, ta ngồi trong tân phòng, nội tâm tĩnh lặng như một hồ nước tù.
Ta là tam tiểu thư của Tể tướng phủ, cha là Tể tướng đương triều – Tạ Thiên.
Phụ thân có tổng cộng bảy người con, ta, trưởng tỷ và nhị ca đều do mẫu thân sinh ra, những đệ đệ muội muội còn lại đều do các di nương khác nhau sinh hạ.
Không phải ta chưa từng mơ mộng về hôn nhân của mình, ta cũng đã từng ảo tưởng rằng mình sẽ gả cho một phu quân như thế nào, có lẽ người đó còn có thể cứu ta ra khỏi cái lồng giam Tể tướng phủ này.
Nhưng kể từ sau khi trưởng tỷ thành hôn, ta đã hiểu rằng, sau này hôn sự của ta cũng sẽ bị xem như một cuộc giao dịch.
Khi trưởng tỷ còn ở nhà, có một người thanh mai trúc mã, là biểu ca bên nhà mẹ của mẫu thân. Tiếc rằng gia thế của biểu ca không hiển hách, hắn ta đã nhiều lần đến cửa cầu thân, đều bị phụ thân từ chối ngoài cửa.
Cuối cùng, trưởng tỷ gả cho Võ An hầu, trở thành kế thất của Võ An hầu.
Trưởng tỷ đang độ tuổi thanh xuân, còn vị Võ An hầu kia đã gần bốn mươi.
Nhưng gia thế của Hầu phủ quả thực hiển hách, Võ An hầu lại nắm giữ binh quyền trong tay, mối hôn sự này, phụ thân vô cùng hài lòng.
Chỉ là không có ai hỏi trưởng tỷ, có bằng lòng hay không.
Một ngày trước khi trưởng tỷ xuất giá, ta hỏi tỷ ấy, nếu đã không muốn gả, tại sao không phản kháng.
Trưởng tỷ chỉ đáp lại một câu: "Minh Vi, số phận trêu ngươi, không phải sức người có thể thay đổi..."
Sau này, một đạo thánh chỉ ban hôn đến Tể tướng phủ, cuối cùng ta cũng đã hiểu thế nào là không phải sức người có thể thay đổi.
Ta vén khăn hỉ lên, Lý ma ma đang đứng bên cạnh kinh ngạc, vội vàng nói: "Tam tiểu thư, Vương gia còn chưa tới, khăn trùm đầu này không thể vén lên được đâu."
Ta không đáp lời bà ta, nhìn đám tỳ nữ đầy phòng nói: "Tất cả lui ra đi."
Các tỳ nữ của Tấn Vương phủ nhìn nhau, vừa không ai dám nói cũng không ai dám động.
Bọn họ không nói, ta cũng không nói, cứ ngồi như vậy.
Rất nhanh, đám tỳ nữ đó đã quỳ đầy đất.
Một tỳ nữ đứng gần ta nhất lấy hết dũng khí nói: "Vương phi, chúng nô tỳ phụng mệnh hầu hạ Vương phi, không dám tự ý rời đi. Nếu có chỗ nào hầu hạ không chu toàn, xin cứ tùy Vương phi trách phạt."
Ta hỏi nàng ta: "Ngươi tên là gì?"
Cơ thể đang quỳ của nàng ta hơi run rẩy: "Nô tỳ tên là Lan Hương."
"Các ngươi phụng mệnh của ai?"
Lan Hương ngập ngừng một lúc: "Phụng mệnh... Vương quản sự..."
Ta cười nói: "Ta lại không biết, hoá ra Tấn Vương phủ là do quản sự làm chủ."
Lan Hương liên tục dập đầu: "Nô tỳ lỡ lời, nô tỳ lỡ lời..."
Ta giơ tay ngăn động tác dập đầu của nàng ta lại: "Được rồi, tất cả lui ra đi, ta không muốn nói lại lần thứ ba."
Lần này, không còn ai lên tiếng nữa, tất cả tỳ nữ đều im lặng hành lễ, lui ra ngoài.
Ta liếc nhìn Lý ma ma là người duy nhất không động đậy, trong mắt bà ta thoáng qua một tia kinh ngạc, rất nhanh cũng khom người lui ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!