Chương 165: Cảm Ơn Và Tạm Biệt Anh

Mùa xuân cái quái gì? Ông đây cóc quan tâm! Trác Hiên phùng má mắng lớn.

Tuy nhiên, làn da của anh có chút ửng đỏ.

Trước thái độ ương bướng của Trác Hiên, La Vân Thiên vẫn rất bình tĩnh.

Anh tiến đến gần bể axit, đưa tay chỉ vào dòng nước đang sôi sùng sục mà gào lớn:

- Con mẹ nó, Trác Hiên.

Nếu cậu không xuống đây, tôi nhảy vào bể axit chết cho cậu xem!

Gương mặt ngăm ngăm của Trác Hiên lập tức co lại.

Anh thừa hiểu tính cách của La Vân Thiên, giống hệt Lục Nghị Phàm, đã nói là làm.

Trác Hiên còn nhớ, khi hai người chưa phục vụ cho Lục Nghị Phàm, một đêm nọ họ gặp phải đám du côn.

La Vân Thiên chỉ vì muốn bảo vệ Trác Hiên mà đã ra điều kiện với chúng:

- Nếu các anh chịu thả cậu ta, tôi sẽ tự bẻ gãy một ngón tay của mình.

Trước con mắt khinh thường của đám du côn, thái độ của La Vân Thiên vẫn bình tĩnh nhất có thể.

Anh giơ ngón tay trỏ lên trước mặt, sau đó thản nhiên mà vặn gãy.

Âm thanh tiếng xương giòn vỡ đôi như cứa nát vào trái tim Trác Hiên.

Vậy mà La Vân Thiên tuyệt nhiên vẫn không mở lời oán thán.

Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều có những chuyện khó nói.

La Vân Thiên biết con người Trác Hiên vốn dĩ không độc ác.

Chỉ là lòng thù hận nhất thời đã khiến anh ấy rơi vào tình cảnh tàn tạ như thế này.

- Thống Đốc cũng làm theo luật.

Trác Hiên, Trác Thâm cũng đã giết chết hai mạng người.

Coi như đây là con đường giải thoát duy nhất cho thằng bé.

Buông bỏ hận thù, làm lại từ đầu.

Cậu làm được!

Trác Hiên đã hoàn toàn suy sụp.

Phịch!

Hai đầu gối anh khuỵu hẳn xuống đất, sau đó ôm mặt mà khóc rưng rức.

Bàn tay Trác Hiên đã nhuốm máu, không thể làm lại được nữa.

Muộn rồi, tất cả đã quá muộn.

- Châu!

Lục Nghị Phàm nén đau, sai người tiến lên cởi trói cho Cửu Châu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!