Chương 9: Hoa Đào

Hạnh phúc đến bất ngờ như một gã khổng lồ giơ chiếc búa tạ khổng lồ lên rồi "ầm" một tiếng, đập Trì Tiểu Đa thành một miếng giấy mềm.

Pháo hoa bùng nổ từ vô số tòa nhà mà Trì Tiểu Đa đã thiết kế, nổ tung khắp bầu trời. Một sân khấu lộng lẫy kéo màn. Trong ánh nắng nhàn hạ của một kỳ nghỉ ở La Mã, Hạng Thành thanh lịch, lịch sự, nắm tay cậu, nhẹ nhàng mỉm cười bên đài phun nước.

Một cơn mưa sao băng vụt qua bầu trời, hàng vạn con "cá mặn" ngửa bụng, nhẹ nhàng nhảy múa trên mặt biển...

Hạng Thành nói: "Sắc mặt cậu không tốt, không khỏe à? Nghỉ một chút đi."

Trì Tiểu Đa vội nói: "Anh ngồi đi, anh ngồi đi. Tôi xong ngay đây."

Trì Tiểu Đa đẩy chiếc ghế xoay tới cho Hạng Thành ngồi, còn tim cậu thì đập thình thịch. Anh nhìn bản vẽ hồi lâu mà chẳng hiểu đang xem cái gì. Cậu nghiêng đầu lén nhìn Hạng Thành, thấy anh đang xem sách chuyên ngành của mình trên bàn làm việc. Cậu thầm nghĩ, không thể nào, anh có hiểu không đấy?

Trì Tiểu Đa hoàn toàn mất tập trung. Trong lòng cậu, hai con "cá mặn" nhỏ đang đấu tranh không ngừng. "Cá mặn" A bảo cậu nhanh chóng dọn đồ ra ngoài hẹn hò đi. "Cá mặn" B nói nếu cậu không xem bản vẽ cẩn thận, lỡ tòa nhà đổ thì sẽ có người chết. "Cá mặn" A lại nói, tòa nhà đổ thì liên quan gì đến cậu? Trì Tiểu Đa làm hệ thống thoát nước chứ có phải kết cấu đâu, cùng lắm thì nổ đường ống nước, rò rỉ cống thoát nước thôi.

Trong lúc rối bời, Trì Tiểu Đa xem bản vẽ mà cảm giác một ngày dài bằng một năm. Ký xong, cậu nói với sếp: "Em đi đây! Tổng giám đốc Lâm!"

Sếp nói: "Chờ đã, Tiểu Đa, cậu tiện giúp tôi..."

Trì Tiểu Đa quay đầu lại, sát khí ngập trời. Sếp ngay lập tức im bặt, đáp: "Cậu đi chơi vui vẻ nhé."

"Ha ha ha." Trì Tiểu Đa cười thân thiện.

Thật ra, Trì Tiểu Đa lúc này đang cảm thấy như có hàng vạn con linh dương vui vẻ phi nước đại, gào thét chạy qua văn phòng.

Ngồi vào xe của Hạng Thành, cài dây an toàn, đầu cậu choáng váng. Cậu bỗng nhiên phát hiện xe của Hạng Thành lại không giống hôm trước, hôm nay là một chiếc Land Rover.

"Muốn ăn gì?" Hạng Thành hỏi.

"Tùy đi." Trì Tiểu Đa cười nói: "Chọn món anh thích, đừng đắt quá nhé. Tôi mời, cảm ơn anh đã đến đón tôi."

Hạng Thành nói: "Tôi không rành Quảng Châu."

Trì Tiểu Đa nói: "Ăn đồ Nhật nhé?"

Hạng Thành nói: "Tùy."

Chiếc xe chạy qua những ánh đèn đường rực sáng, hòa vào dòng xe cộ ban đêm. Trì Tiểu Đa nhớ lại cảnh Hạng Thành xem sách chuyên ngành hệ thống thoát nước của mình trong văn phòng, đột nhiên hỏi: "Anh lại xem hiểu sách tham khảo của tôi à?"

"Thật ra là không hiểu, nhưng trước kia tôi cũng học thổ mộc." Hạng Thành đỗ xe, vào gara, nói: "Sau khi 'chuyển ngành' thì mới làm nghề này."

Trì Tiểu Đa gật đầu. Hạng Thành lại hỏi: "'Rút gân sư' là gì?"

Trì Tiểu Đa tò mò hỏi: "Trước đây anh làm xây dựng ở tổ nào?"

Hạng Thành đáp: "Tổ dọn gạch. Đẩy xe chở xi măng."

Trì Tiểu Đa: "..."

Trì Tiểu Đa cười lớn, nói: "Đừng đùa. Tổ kết cấu rất ghét họ. 'Rút gân sư' là người chuyên phụ trách rút bớt thép đã được thiết kế và tính toán sẵn, để tiết kiệm tiền cho nhà đầu tư. Nhưng rút thép phải rất cẩn thận, vì nếu rút bừa thì tòa nhà sẽ sụp. Cho nên phải là người rất có kinh nghiệm."

Hạng Thành gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Trì Tiểu Đa dẫn anh đến một quán ăn Nhật Bản. Quán này vào phải cởi giày, món ăn cũng rất đơn giản. Trì Tiểu Đa thấy vớ của Hạng Thành rách hai lỗ, màu sắc lại không giống nhau. Cậu đột nhiên có cảm giác vừa buồn cười vừa thú vị, cố nén cười, xem như không thấy.

Trì Tiểu Đa mang vớ, dưới gầm bàn chân cậu và chân Hạng Thành thường xuyên chạm vào nhau, khiến cậu lại một lần nữa bồn chồn.

"Cậu giỏi thật. Các cậu có đánh giá nghề nghiệp không?" Hạng Thành hỏi: "Thi chưa?"

"Kỹ sư hệ thống thoát nước đăng ký cấp 1." Trì Tiểu Đa đáp: "Đã thi rồi nhưng chưa có kết quả. Hiện tại chỉ mới qua cấp 2. Nếu qua được cấp 1 thì tôi sẽ nghỉ việc, để chứng chỉ 'treo' bên ngoài. Ba năm có thể kiếm 40 vạn đấy."(~1.462.853.989 VNĐ)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!