Chương 3: Mùa Xuân

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một con chim nhỏ màu bạc bay xuyên qua trận tuyết trắng xóa bên ngoài, đuổi theo đoàn tàu. Nó nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ. Hạng Thành quay đầu nhìn ra, con chim lại bay vút lên rồi biến mất. 

Hạng Thành ghé sát vào cửa sổ, môi khẽ mấp máy, nhỏ giọng nói: "Đi đi, đi đi, đừng đi theo tao nữa." 

Con chim nhỏ biến mất. Hạng Thành tháo mũ xuống, vuốt tóc, cào vài cái vào đầu rồi đút tay vào túi. Đôi chân dài co lại, anh dựa vào bức tường lung lay trước nhà vệ sinh, lơ mơ buồn ngủ. 

6 giờ sáng, sau 21 giờ di chuyển, đoàn tàu đến Quảng Châu. Hạng Thành bị cuốn vào dòng người đổ về phương nam trong đợt xuân vận (1), bị đẩy ra khỏi nhà ga. Lúc ra trạm, anh suýt bị nhốt lại vì không tìm thấy vé. 

Rời khỏi nhà ga, khắp nơi đều nói tiếng Quảng Đông. Trời lất phất mưa. Ông chủ sạp báo đang xem TV và sưởi ấm, khiến Hạng Thành cảm thấy bối rối. 

"Gọi điện thoại." Hạng Thành nói. 

Ông chủ không để ý đến anh. Hạng Thành nói to hơn: "Ông chủ, tôi gọi điện thoại!" 

"Gọi đi!" Ông chủ nói: "Nhìn tôi làm gì?" 

Hạng Thành đặt vali da xuống, lấy điện thoại ra, xem tin nhắn. Anh gọi cho người bạn của người đồng hương đã giới thiệu, để tìm chỗ ở. 

Không ai nhấc máy. Hạng Thành đành đứng chờ bên cạnh, ông chủ sạp báo nhìn anh chằm chằm. 

Một lát sau, Hạng Thành gọi lại lần nữa, vẫn không có ai nghe máy. Trong điện thoại chỉ còn mười tệ, cước gọi đường dài lại quá đắt. Hơn nữa, chiếc điện thoại này đã quá cũ, lúc được lúc không, đôi khi còn tự động cúp máy, thật sự rất bực mình. 

Cứ mười phút Hạng Thành lại gọi một lần. Sau bốn cuộc gọi, ông chủ sạp báo vẫn lườm anh. Rõ ràng là ông ta khó chịu vì người công nhân dơ bẩn này đứng chắn trước sạp báo của mình. Hạng Thành đành bỏ cuộc, cúi người vác chiếc ba lô khổng lồ lên lưng. Bất chợt, anh nhận ra chiếc vali da đặt dưới đất đã biến mất! Hạng Thành sững sờ nhìn quanh. Vác chiếc ba lô trên lưng, vẻ mặt anh vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

Anh nhận ra mình bị trộm, liền bước nhanh đến một góc phố vắng người, hít thở sâu để trấn tĩnh lại, châm một điếu thuốc. 

Hạng Thành kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nheo mắt, vẽ một vòng tròn ảo trong không khí. 

Khói thuốc dường như có sinh mệnh, xoáy tròn lượn lờ rồi hóa thành một tinh linh kỳ lạ, quay một vòng quanh người Hạng Thành, sau đó quay đầu bay về hướng ngược lại. 

Hạng Thành quay người chạy. Vác chiếc ba lô rộng gần bằng hai người, anh lại một lần nữa lao qua sạp báo, băng qua đường cái. Một chiếc ô tô phanh gấp, tài xế chửi ầm ĩ. Hạng Thành bám lấy lan can ở giữa đường, xoay người nhảy qua, lao xuống gầm cầu, chạy vào một con hẻm tĩnh mịch. 

Hai thiếu niên đang loay hoay với chiếc vali da của Hạng Thành trước một cửa hàng sửa khóa. Hạng Thành gầm lên giận dữ, rút một cây gậy gỗ từ trong ba lô ra, xông tới đánh tên trộm. Ông chủ tiệm sửa giày da hoảng sợ hét lên: "Đánh nhau thì ra ngoài mà đánh!" 

Hạng Thành đá bay sạp hàng. Tên trộm ôm vali bỏ chạy, vừa chạy vừa xông lên tầng trên của dãy nhà trọ. Chiếc ba lô của Hạng Thành bị kẹt ở cửa chống trộm. Anh nhanh chóng tháo ba lô xuống, hét lên: "Trả lại cho tao!" 

Ở khúc ngoặt cầu thang, tên trộm mở vali ra, vẻ mặt kinh ngạc. Đúng lúc đó, Hạng Thành đã nhanh nhẹn xoay người, nhảy qua lan can, lao lên tầng ba. Trong hành lang tối tăm, tên trộm nhanh như chớp, lật mạnh chiếc vali mật mã về phía Hạng Thành. 

Một tiếng "xoạt", bột trắng bên trong tung tóe ra, lẫn với những vật thể kỳ lạ, bay vào người Hạng Thành. 

Hạng Thành sững sờ. Tên trộm quay đầu bỏ chạy. Hạng Thành gầm lên một tiếng đau đớn đến tận tâm can, xông tới, tóm lấy cổ áo của tên trộm, đập mạnh vào tường. Một tiếng "bùm" nặng nề vang lên, tên trộm lập tức mềm oặt ngã xuống. 

Hạng Thành trợn tròn mắt, th* d*c, toàn thân phủ đầy bột trắng. Số bột còn lại lả tả rơi xuống, trông như tuyết rơi trong ánh nắng le lói của hành lang. 

Hai mắt Hạng Thành đỏ ngầu, dường như mất hết sức lực. Anh quỳ trên mặt đất, run rẩy gom tất cả bột trắng lại, cho vào vali da. Vừa run, anh vừa nghĩ, mật khẩu đã bị phá, vali vừa cầm lên, "ầm" một tiếng, bột phấn lại đổ đầy ra sàn. 

Bên ngoài, cảnh sát đến, dùng loa phóng thanh hô to. Hạng Thành nhận ra mình đã gây rắc rối, vội vàng xách vali định đi, nhưng khóa mật mã đã hỏng. Vừa xách lên, một tiếng "rầm" nữa, bột phấn lại đổ đầy đất. 

Cảnh sát xông lên tầng hai. Hạng Thành nói: "Tôi không phải người xấu!" 

Cảnh sát không nói không rằng, đè anh xuống và đưa đi. 

Chiều tối, tại đồn công an, cảnh sát đăng ký chứng minh thư của Hạng Thành. Mọi người nhìn nhau. 

"Anh làm nghề gì? Chức nghiệp?" Cảnh sát hỏi. 

Chiếc ba lô lớn bị mở ra, tất cả đồ đạc của Hạng Thành bị đổ ra: một chuỗi đồng tiền cổ, một cái lục lạc, một đống chỉ đỏ, một tuýp kem đánh răng Trung Hoa, một bàn chải đánh răng sờn lông, một cây gậy inox có thể co giãn, một chiếc ô, ba xấp giấy bản (2) ngả vàng, một quyển 《Chuyện Kể》, một quyển 《Tuyển tập thơ của Địch Kim Sâm》, hai gói đá lạnh hình hạt đậu đủ màu sắc, hai gói băng vệ sinh, cùng với vài chiếc quần đùi hoa, ba chiếc áo ba lỗ dính mồ hôi, thuốc giảm đau, thuốc cao xoa Bạch Dược Vân Nam (3), một chiếc bình thủy tinh đựng nước sôi để nguội, một chồng giấy hồng, trên đó có ba tờ vẽ những con quái vật lưỡi dài xiêu vẹo bằng bút bi, một chiếc túi siêu thị đựng nửa cân đậu nành, hai gói bắp cải phù linh, vài cái bánh bao khô cứng, một lọ thuốc hít, một cuộn chăn nệm, một cái lều, một cái gối, và một tấm vải đỏ to bằng khăn trải giường thêu rất nhiều yêu quái kỳ lạ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!