Chương 2: Mai Mối

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quảng Châu, cuối mùa thu, đường Hạ.

Trì Tiểu Đa đạp xe rời khỏi con đường đô thị đông đúc, rẽ qua một góc phố. Cậu thấy một bà cụ bán hoa ngọc lan trắng* trên vỉa hè. Mùa đông trời lạnh, bà co ro trong chiếc áo bông cũ. Trì Tiểu Đa liền dừng xe, mua mười đồng tiền hoa ngọc lan, rồi khuyên bà về sớm. Sau đó, cậu ghé vào cửa hàng tiện lợi, mua một hộp cơm về nhà.

Một mình đi làm, một mình tan ca, một mình ăn cơm.

Về đến nhà, Trì Tiểu Đa vừa ăn cơm hộp, vừa đeo tai nghe xem phim "Khang Hi". Cậu cười ha hả một mình.

Ăn xong, lại một mình đi đổ rác, một mình lau dọn nhà cửa. Trong không gian bốn bức tường trống trải, Trì Tiểu Đa vừa nghe nhạc, vừa nhún nhảy làm việc nhà rồi tưới hoa.

Dọn dẹp xong, tắm xong, nhìn đồng hồ điện thoại đã là 10 giờ 20 phút. Trì Tiểu Đa nghĩ đã đến lúc đi ngủ. Cậu xếp chăn gọn gàng, rồi đếm từ một đến ba… lên giường, tắt đèn, ngủ.

40 phút sau, tiếng TV đinh tai nhức óc từ phòng bên cạnh vọng sang, kèm theo tiếng cười điên dại của một bà lão. Trì Tiểu Đa tức giận đập mạnh vào tường.

"Đừng có làm ồn!"

Trì Tiểu Đa gần như hết hơi, gõ gõ vào tường, cố gắng hét to: "Đã 11 giờ rồi!"

Cậu vừa nằm xuống, tiếng TV lại càng lớn hơn. Mai còn phải đi làm, cậu bị làm phiền đến mức gần như phát điên. Trì Tiểu Đa đành phải ra ngoài gõ cửa phòng bên cạnh, vừa gõ vừa van xin. Cuối cùng, âm thanh cũng nhỏ dần, cậu mệt mỏi ngã vật xuống giường.

Bị đánh thức nên không còn buồn ngủ, Trì Tiểu Đa trằn trọc trên giường, vớ lấy điện thoại, lướt Weibo một lúc thì có điện thoại gọi đến. Cậu bắt máy, mệt mỏi "alo" một tiếng.

"Alo, cá mặn* Trì Tiểu Đa, người tôi giới thiệu hôm nay thế nào rồi?" Đầu dây bên kia là một giọng nam, cười nói.

(*"Cá mặn" còn là tiếng lóng của người Quảng Đông : có nghĩa là "xác chết", ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, sống bạc nhược.

- Theo Google)

Trì Tiểu Đa đã 26 tuổi, tuy thích nam giới, nhưng chưa từng yêu ai. Một phần vì cậu không đủ tự tin, phần khác là không dám thổ lộ, và cũng không dám yêu đương bừa bãi.

"Đừng nhắc nữa." Trì Tiểu Đa nói: "Người ta đã kết hôn rồi!"

"Hả?" Người đàn ông kia có chút bất ngờ, nói: "Không có đâu, anh ta nói với tôi là chưa mà."

Trì Tiểu Đa nói: "Tôi vừa thấy khí chất của anh ta đã cảm thấy không ổn. Sau khi nói vòng vo mãi, tôi thử gài một câu, rằng tôi cũng muốn tìm người kết hôn, thế là anh ta liền rất nhiệt tình... dạy tôi cách lừa hôn. Đúng là cạn lời."

"Ôi chao, cái của nợ đó." Người đàn ông nói: "Thôi, tôi không nhìn ra, xin lỗi cậu nhé."

"Vương Nhân này," Trì Tiểu Đa nói: "Anh có thể giới thiệu cho em một người đáng tin cậy hơn không? Em đã hạ thấp tiêu chuẩn đến mức chỉ cần là đàn ông là được rồi, sao đến giờ vẫn không có bạn trai? Số em kém vậy sao? Em thấy điều kiện của mình cũng đâu đến nỗi tệ, đây là kết cục của một kẻ FA sao? Chẳng lẽ em sẽ cả đời FA à?"

Người đàn ông tên Vương Nhân nói: "Để anh tìm cho cậu một người nữa. Căn phòng trống bên cạnh cậu đã có người thuê chưa?"

"Chưa có…" Trì Tiểu Đa nói: "Cái đó không quan trọng, quan trọng là bạn trai kìa."

"Cậu cứ tìm người thuê chung đã." Vương Nhân đáp: "Anh có quen một người đàn ông lớn tuổi có tiền trong câu lạc bộ xe hơi của bọn anh. Đã ly hôn và có một cô con gái, cậu muốn không?"

"Sao lại là người đã kết hôn vậy chứ." Trì Tiểu Đa nằm trên giường, giọng mềm nhũn, vừa lướt điện thoại xem ảnh nam thần Hugh Jackman (1) của mình, vừa hỏi: "Đẹp trai không?"

"Cũng được." Vương Nhân đáp: "Rất hài hước, cũng rất biết chiều người, muốn tìm người để sống chung."

Trì Tiểu Đa: "Anh thấy em làm mẹ kế có đáng tin không?"

Vương Nhân nói: "Cậu nghĩ gì thế? Cô con gái cùng mẹ nó đều đi Canada rồi."

"À." Trì Tiểu Đa: "Đầu anh ta có hói không?"

Vương Nhân im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!