"Tiểu bối nhân loại! Ngươi vì sao tổn hại phi kiếm của ta?" Trung niên mặt mủn mỉm vẻ mặt tức giận, trong khi nói chuyện râu mép nhất kiều nhất kiều (vễnh vễnh lên) thập phần thú vị.
Dương Lăng nghĩ buồn cười, thấy người này chính là Vạn Năm Tham Vương biến hóa. Nghĩ thầm ngươi có thể sử dụng phi kiếm giết ta, lẽ nào ta không có thể phòng vệ sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Dương Lăng biểu hiện ra thần sắc tiếc nuối:
"Tiền bối thứ tội, vãn bối nhất thời lở tay, lần sau sẽ không như vậy."
Trung niên nhân cả giận nói:
"Ngươi còn muốn có lần sau?"
Dương Lăng lúc này mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
"Tiền bối, vãn bối tới đây, là muốn cùng tiền bối làm một cuộc giao dịch. Tiền bối không nên lầm lẫn chứ!"
Trung niên mặt mủn mỉm cười nhạt:
"Giao dịch? Các ngươi nhân gian tu sĩ tìm tới bản tiên có cái sự tình tốt gì chứ? Đơn giản chỉ muốn bắt ta luyện đan. Tiểu bối ngươi không nên kiêu ngạo, hơn nghìn năm trước, nhân gian tu sĩ chết ở trong tay bản tiên quá nhiều, hôm nay sẽ thêm một người a!"
Dương Lăng lắc đầu:
"Tiền bối sai rồi, vãn bối là có việc cầu tiền bối, không phải tới bắt tiền bối."
Tham Vương sửng sốt, trước đây hắn cũng gặp phải không ít nhân gian tu sĩ, bất quá những người đó thường thường vừa thấy mặt là động binh đao, không chết không dừng. Dương Lăng đến giờ vẫn không chủ động công kích, tựa hồ thật có giao dịch cái gì.
Trầm tư chốc lát, Tham Vương lạnh lùng nói:
"Được, ta cũng muốn nghe một chút ngươi có cái môn đạo gì."
Dương Lăng Ha hả cười:
"Tham Tiên tiền bối, bên ngoài đầu ngũ thải đại xà đã đi ra ngoài đánh chết một nhóm nhân loại tu sĩ khác. Những tu sĩ này đều là nhân gian đệ nhất đại tiên đạo môn phái, Thái Huyền Môn đệ tử. Thái Huyền Môn đại danh, Tham Tiên tiền bối nhất định đã nghe nói qua."
Tham Tiên sắc mặt quả nhiên hơi đổi, gật đầu:
"Không sai, Thái Huyền Môn xác thực rất cường đại, ta mấy nghìn năm trước đã nghe nói qua, nỗi danh hàng đầu."
"Vãn bối nghe được, Thái Huyền Môn đang chuẩn bị luyện chế tuyệt phẩm Thần Đan, vừa vặn thiếu khuyết một vị Vạn Năm Tham Vương." Dương Lăng lại nói.
Tham Vương sắc mặt đột nhiên thay đổi:
"Bọn họ khi dễ ta, tưởng dễ chọc lắm sao?"
Dương Lăng thở dài một tiếng: "Thái Huyền Môn coi trọng việc này, cho tới bây giờ chưa từng bị thất thủ. Tiền bối tu vi tựa hồ bất quá là Kim Đan Kỳ, mà trong Thái Huyền Môn Kim Đan Kỳ cao thủ cũng hằng hà sa số, thậm chí có rất nhiều Trường Sinh Kỳ đại năng Vãn bối cho rằng, tiền bối tiền đồ kham không nỗi, nói không chừng một vài ngày tới sẽ bị người bắt đi luyện đan, hồn phi phách tán."
Tham Vương sắc mặt thoáng cái rất khó nhìn, hắn một vạn năm trước tu thành nhân hình (hình người), trải qua nhiều lần gian khổ, mới có thành tựu hôm nay. Hơn nữa cách đây không lâu vừa gặp tiên duyến (kỳ ngộ), phát hiện tòa động phủ này, thu được một số pháp khí cùng tu chân công pháp.
Chưa gì mà phải vận chuyển đi nơi khác, hơn nữa tu vi cao hơn mấy tầng, vậy mà lại bị người ta tìm tới cửa.
Tham Vương do dự một hồi, đôi mắt nhìn thẳng Dương Lăng, từng chữ từng câu hỏi:
"Nói như vậy, ta chết chắc rồi?"
Dương Lăng gật đầu:
"Nếu như tiền bối tiếp tục ở lại nơi đây, tự nhiên sẽ bị Thái Huyền Môn tróc nã. Ta biết bản thể tiền bối ngay ở phụ cận, hiện nay không thể thoát ly bản thể, căn bản vô pháp viễn độn."
Tham Vương nếu thật có thể viễn độn, đã sớm ly khai nơi đây rồi, cũng không chờ cho đến hôm nay, Dương Lăng không ngờ lại biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!