Dương Lăng tập trung nhìn vào, nữ tử này tuấn tú dị thường, một cổ linh khí từ trên người nàng kia lộ ra.
Đúng là nàng rồi trong lòng vui mừng, Dương Lăng án hạ độn quang, hướng Kim Sơn Quốc bay đi.
Hồng viên ngoại là đại văn hào Kim Sơn Quốc, danh tiếng cực kỳ vang dội, được xưng Văn Trung Chi Thánh Từ Đàn Chi Tiên . Hồng viên ngoại chỉ có một nữ, tên Thiên Kiều, Hồng Thiên Kiều thuở nhỏ thông minh, ba tháng liền biết chữ, chín tháng biết làm thơ, một tuổi thì đã có thể ngâm thơ làm phú.
Hôm nay, Hồng tiểu thư xuân xanh mười bốn, mộ danh đến đây cầu thân tài tử danh sĩ đạp nát đại môn Hồng gia, thế nhưng Hồng Thiên Kiều mắt cao hơn đầu, một người cũng không xem được.
Liên tiếp khước từ trên trăm nhà cầu hôn, Hồng viên ngoại nhìn thấy không được, giao trách nhiệm cho phu nhân thuyết phục nữ nhi, không thể cứ như vậy được.
Mà lúc này, mẫu thân Hồng Thiên Kiều đang giáo huấn nữ nhi:
"Nữ nhi ngoan, nữ nhân thời gian không trì hoãn được, nếu trì hoãn, đã có thể là hoa tàn ít bướm... Người sống trăm tuổi, nào có nhiều thời gian như vậy cho con kén chọn chứ? Nghe mẹ đi, ngày hôm nay tới vị công tử này, nhân phẩm tài học đều được, con nghìn vạn lần chớ có cự tuyệt a."
Hồng Thiên Kiều đành ngáp một cái, lười biếng mà nói:
"Mẹ, trông bọn họ một thân ô uế khí thật đáng ghét, nữ nhi cũng không cần gả cho bọn hắn"
Chính vào lúc này, quản gia bên ngoài kêu lên:
"Phu nhân, có vị công tử cầu kiến, có nên để hắn tiến đến hay không?"
Phu nhân vui vẻ, hỏi:
"Là Trương gia công tử?"
Quản gia:
"Dạ không phải, người nọ tự xưng họ Dương."
"Dương công tử? Thế nào không nhớ rõ có người họ này?" Phu nhân giật mình, cũng không suy nghĩ nhiều, kéo nữ nhi Thiên Kiều,
"Nghe lời mẹ, Dương công tử nhất định là đến cầu thân, con nói cái gì cũng phải đi ra gặp một lần"
Dương Lăng biến hóa thành một gã tuấn dật nam tử, tay vượn lưng ong, một thân bạch bào, tay cầm chiết phiến, cười dài chờ ở trong phòng khách...
Hồng phu nhân chậm rãi ra nghênh đón, cười nói:
"Dương công tử đợi lâu."
Dương Lăng cúi người hành lễ:
"Vãn sinh Dương Bất Phàm, ra mắt Hồng phu nhân."
Hồng phu nhân nhãn tình sáng lên, liếc mắt quan sát Dương Lăng, chỉ cảm thấy người này khí chất kỳ giai, bà mừng đến mặt mày rạng rỡ, liên tục gật đầu, hỏi:
"Dương công tử, nhà ở nơi nào a?"
Dương Lăng còn chưa trả lời, bức rèm che nhoáng lên, hiện ra một thiếu nữ, nữ tử này duyên dáng yêu kiều, có vẻ khuynh quốc khuynh thành, nàng vừa nhìn thấy Dương Lăng, nhất thời vui vẻ nói:
"Mẹ, con phải gả cho hắn"
Nàng vừa la lên, làm Hồng phu nhân lại càng hoảng sợ, không khỏi thay nữ nhi ngượng ngùng, trách mắng: Còn ra thể thống gì
Dương Lăng lại khoát khoát tay:
"Hồng phu nhân, vãn sinh có mấy câu muốn nói cùng tiểu thư, phu nhân có thể tạm lánh mặt không?"
Hắn vung tay lên, Hồng phu nhân lập tức mơ hồ đứng lên, gật đầu, xoay người bỏ đi...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!