Chương 169: Thiên quỷ

Cô Tinh Nguyệt nhãn châu xoay động, nói:

"Dương huynh vừa rồi thu được Vạn Tà Liên Thai, nghìn vạn lần cẩn thận lưu ý. Truyền thuyết Vạn Tà Liên Thai là Tà Phật Tông lịch đại truyền thừa xuống tới gì đó, thập phần quỷ dị."

Dương Lăng cười nói:

"Không nhọc lo lắng, ta nếu dũng cảm nhận lấy Vạn Tà Liên Thai, sẽ có biện pháp chế phục nó."

Vừa nói, ánh mắt tùy ý rơi xuống trên tôn thần tượng trong đại điện.

Thần tượng cao mười trượng, thân phi kim giáp, sân mục dựng thẳng mi, thập phần uy vũ.

Thấy Dương Lăng chú ý thần tượng, Cô Tinh Nguyệt kỳ quái hỏi:

"Dương huynh, lẽ nào trong thần tượng này có điều cổ quái?"

Dương Lăng chỉ là tùy tiện nhìn một cái, cũng không phải là thần tượng này có cái gì kỳ lạ. Bất quá Cô Tinh Nguyệt vừa hỏi, Dương Lăng cố tình trêu cợt Cô Tinh Nguyệt, gật đầu, rất chăm chú mà nói:

"Không sai, ta cảm giác thần tượng này không giống bình thường."

Có cái gì bất đồng?

Cô Tinh Nguyệt vễnh lỗ tai lên lắng nghe.

Bất luận cái gì như nhau đông tây đều không có cùng địa phương, Dương Lăng thuận miệng:

"Thứ nhất, chúng ta đi qua nhiều đại điện như vậy, chỉ có một tòa đại điện trong đó bày thần tượng, ngươi nói có đúng là kỳ quái không?"

"Vậy còn thứ hai thì sao?"

Cô Tinh Nguyệt hỏi.

"Thứ hai, lúc chúng ta tiến đến là, Chu Băng có đúng hay không đứng ở dưới thần tượng. Nếu như không phải thần tượng này không giống bình thường, Chu Băng vì sao phải canh giữ ở nơi đây?"

Có đạo lý!

Dương Lăng vừa nói như vậy, Cô Tinh Nguyệt đã tin bảy phần, cũng bắt đầu quan sát thần tượng.

Vấn Thiên đồng tử bỗng nhiên ngắt lời nói:

"Cô gia nói đúng, cái thần tượng này thật có chút cổ quái."

Dương Lăng ngược lại ngẩn ra, lẽ nào một lời của mình thành sấm? Miệng vàng lời ngọc?

*( Kim khẩu ngọc ngôn: Miệng vàng lời ngọc ND)

Trong truyền thuyết, có hạng người đại thánh đại hiền, ngôn xuất pháp tùy, thường ngày nói một câu nói, theo như nội dung lời nói sẽ trở thành hiện thực, nói như vậy được xưng là miệng vàng lời ngọc, nhất ngữ thành sấm (một lời thành sấm).

Cô Tinh Nguyệt đưa tay sờ sờ thần tượng, nhíu mày nói:

"Thế nhưng ta thế nào không cảm giác thần tượng này có cái gì dị thường?"

Dương Lăng không để ý tới Cô Tinh Nguyệt nói thầm, hỏi đồng tử:

"Vấn Thiên, ngươi nói cái thần tượng này có cổ quái, có cái gì cổ quái? Ta thế nào không thấy ra?"

"Cô gia ngẩng đầu, nhìn biểu tình của thần tượng."

Vấn Thiên đồng tử nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!