Lý Dương những ngày này rất thoải mái, vô cùng thoải mái, hắn căn bản là không có chuyện gì làm, cả ngày chỉ lo tu luyện Ma Dương Điển, chuyện mà Bá vương Hạng Vũ làm là giúp Lý Dương đề cao tốc độ hấp thu thiên địa linh khí.
Trong một căn phòng khóa kín của căn cứ Tinh La, Lý Dương đang bị tạm giam ở đây.
"Tuyết, chờ anh, anh sẽ nỗ lực tu luyện". Lý Dương ngồi xếp bằng hấp thu thiên địa linh khí, nội lực trong thể nội một chút cũng không rối loạn, càng lúc càng tinh thuần, càng lúc càng thâm hậu.
Khoé miệng Lý Dương xuất hiện một nụ cười nhè nhẹ, từ khi biết được bản thân còn có thể gặp lại Khương Tuyết, Lý Dương đối với sinh hoạt không còn kỳ vọng gì khác.
"Lý Dương, ngươi không thể quá vội vã được, còn đường tu luyện này vốn là nghịch thiên hành sự, cho dù có bổn bá vương bang trợ, không có trăm năm thì không thể độ kiếp thành công, phá toái hư không phi thăng ma giới !"
Hạng Vũ đề tính, hắn cũng lo lắng Lý Dương tu luyện quá vội vã, cơ sở không vững, đến khi độ kiếp, ngược lại thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán thì thật là không hay.
Lý Dương đáp :
"Đừng lo lắng, tôi không định lấy mạng mình ra làm trò đùa. Hà huống tôi hiện tại cũng không vội vàng, nhân vì còn có một chuyện đợi tôi làm".
Để Lâm Thiên Vũ nếm chút trái đắng, đó chính là chuyện Lý Dương muốn làm.
"Bức tử Tuyết, hừm, Lâm Thiên Vũ, ta nhất định khiến ngươi biết thế nào gọi là sống không bằng chết !"Cừu hận trong tim Lý Dương đối với Lâm Thiên Vũ không suy giảm lấy một phân.
Giết người mình yêu, mặc dù sau này Lý Dương có thể gặp lại Tuyết, nhưng tối thiểu hai người cũng phải phân li cả trăm năm, hơn nữa quá trình tu ma không phải tuyệt đối an toàn, ai mà biết được trong quá trình có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không ?
Tất cả những chuyện này đều phải tính trên đầu Lâm Thiên Vũ.
Lý Dương đã thay đổi rồi, tâm tính thay đổi rồi ! hoặc có thể nói là hắn đã biến đổi rồi.
Nếu như nói đến Lý Dương trong quá khứ, thì tất cả mọi chuyện đều đại nghĩa quốc gia làm chuẩn mực, hiện tại với Lý Dương đã nhiễm ma tính thì mọi chuyện đều dựa trên sự yêu ghét của bản thân, ai đối với hắn có ơn thì hắn cảm ơn, đối với hắn có thù thì hắn báo thù.
Bất quá cho dù thế nào thì thực lực bản thân vẫn là trọng yếu nhất, do vậy Lý Dương yên tĩnh nhắm mắt nghiêm túc tu luyện… …
Sân bay quốc tế Pudong.
Lúc này Lý Thạc mới từ máy bay xuống.
"Lý tiên sinh, mời lên xe" một người đàn ông mặc đồ tây từ trên xe chạy đến bên Lý Thạc, thái độ cung kính nói.
Lý Thạc gật đầu, rồi theo người đàn ông vào xe.
Bên trong xe.
Tút tút – lắng nghe thanh âm của chiếc điện thoại trong tay, Lý Thạc khẽ nhíu mày,
"Ta đã gọi cả chục lần rồi, tại sao đại ca lại cứ không tiếp điện thoại vậy ?"
Lý Thạc liền quay qua người đàn ông bên cạnh nói :
"Trực tiếp đến chỗ Tằng sư huynh". Tằng Hồng Cương, thủ tịch đại đệ tử của Hồng Bang đại trưởng lão, chủ trì mọi chuyện của Hồng Bang tại Thượng Hải.
Trong một biệt thự tại Thượng Hải giao khu.
"Sư đệ vừa đến Thượng Hải đã chạy đến chỗ ta rồi, không phải là vì đại ca gì đó của đệ chứ ?" Tằng Hồng Cương nửa nằm nửa ngồi trên sofa cười nhìn Lý Thạc.
Lý Thạc gật đầu nói :
"Đúng vậy, sư huynh, đại ca tôi có phải là xảy ra chuyện gì không ?"
Tằng Hồng Cương cười cười nói :
"Xảy ra chuyện ? Nào phải chỉ là xảy ra chuyện bình thường đơn giản, đại ca của đệ cũng thật là lợi hại, không ngờ dám ám sát cả người kế thừa của Thánh Lâm tập đoàn Lâm Thiên Vũ".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!