Chương 7: (Vô Đề)

Tứ Hoàng tử thẳng thừng từ chối, khiến Hứa Quý phi sững người trong chốc lát.

Khi hoàn hồn, nàng lập tức kích động:

"Con là con của ta! Con phải đứng về phía ta chứ!"

"Phụ hoàng của con nhốt ta ở cung Hoa Thanh, lại còn ra sức chèn ép nhà họ Hứa. Hoành nhi, con nhất định phải giúp mẫu phi!"

Tứ Hoàng tử im lặng, chỉ lắc đầu.

Cơn giận dữ bộc phát, Quý phi bất ngờ giơ tay tát mạnh vào mặt Tứ Hoàng tử, lớn tiếng mắng:

"Ngươi cũng giống như phụ hoàng ngươi! Đều là kẻ vong ân bội nghĩa!"

"Ngươi quên ta đã từng kể với ngươi rồi sao? Khi xưa, lúc hắn đăng cơ, chính nhà họ Hứa ta dốc sức phò trợ, thay hắn thanh trừng triều đình!"

Quý phi vì quá tức giận, lại nghĩ rằng trong cung Hoa Thanh chỉ toàn người của mình nên chẳng buồn kiêng dè lời nói.

Ta đứng ngoài điện, nghe thấy những lời ấy mà lập tức quỳ sụp xuống.

Trước mặt ta, một bóng dáng uy nghiêm trong bộ long bào màu vàng sáng đứng im lặng, sắc mặt lạnh băng.

Hoàng đế đã đến ngay sau khi Tứ Hoàng tử vào cung Hoa Thanh. Nghe tin Quý phi đang trò chuyện với Tứ Hoàng tử, ngài không cho thái giám vào thông báo mà tự mình tiến vào.

Nào ngờ, đứng bên ngoài điện, ngài đã nghe thấy những lời không thể chấp nhận ấy.

Cả cung Hoa Thanh im phăng phắc, cung nữ, thái giám đều quỳ rạp xuống đất, không ai dám cất lời.

Bên trong điện, cuộc đối thoại vẫn tiếp tục…

Quý phi nắm lấy đôi vai gầy gò của Tứ Hoàng tử, giọng nói khẩn thiết:

"Hoành nhi, con không thể giống như phụ hoàng của con, hắn không có tình nghĩa…"

Mẫu phi!

Giọng nói non nớt của Tứ Hoàng tử vang lên, mang theo chút phẫn nộ:

"Tại sao nhi thần không thể giống phụ hoàng?"

"Thanh Chi cô cô đã kể cho nhi thần nghe, phụ hoàng là minh quân. Năm Vĩnh Lịch thứ mười hai, quân Kim xâm phạm, biên giới phía Bắc thất thủ, chính phụ hoàng đã thân chinh, đẩy lùi quân địch, bảo vệ bờ cõi."

"Năm Vĩnh Lịch thứ mười lăm, lũ lụt ở Hà Tây, dân tình lầm than, phụ hoàng dù bệnh nặng vẫn đích thân tuần du, an ủi bách tính, tái thiết Hà Tây."

"Không biết bao nhiêu văn nhân đã làm thơ ca ngợi đức hạnh và chính nghĩa của phụ hoàng. Sao đến miệng mẫu phi, người lại trở thành kẻ vô tình, vong ân bội nghĩa?"

"Mẫu phi, thực sự là người sai rồi."

Nghe những lời của Tứ Hoàng tử, Hứa Quý phi lặng người, hồi lâu không nói nên lời.

Hoàng đế đứng ngoài điện, nét mặt hiện lên sự phức tạp khó diễn tả, vừa có chút vui mừng, lại xen lẫn những cảm xúc không rõ ràng.

Một lát sau, ngài cúi đầu nhìn ta đang quỳ bên cạnh, hỏi:

"Tứ Hoàng tử nhắc đến Thanh Chi cô cô, là ai?"

Ta cung kính đáp:

"Tâu bệ hạ, là nô tỳ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!