Đêm đã khuya, mấy chiếc xe hơi màu đen đang chạy như bay trên đường. Đèn hai bên đường lùi dần về phía sau, cuối cùng dần dần hướng về một trang viên khá quen thuộc.
Lúc xuống xe, Tần Diệc híp mắt nhìn nhìn, đây đúng là trang viên nhà họ Bùi rồi, chẳng qua là đi vào từ một cánh cửa hông hắn chưa đi bao giờ, cũng không biết Bùi Hàm Duệ có ở nhà không.
Vệ sĩ ngồi trên mấy chiếc xe kia nhanh chóng xuống xe rồi đứng thành hai hàng cạnh cửa ra vào. Chiếc cổng sắt chậm rãi được mở ra, giữa mặt cỏ là một con đường nhỏ thẳng tắp. Cứ như là mở ra mật đạo gì không bằng, Tần Diệc buồn cười nghĩ.
Người dẫn đầu hơi cúi người đưa tay mời: "Tần tiên sinh, ông chủ của chúng tôi đang chờ bên trong."
Mặc kệ đây có phải Hồng Môn Yến hay không, lễ tiết phô trương cũng đều làm đủ, cos thể thấy được ông chủ Bùi này là một người cổ hủ thích sĩ diện. Tần Diệp gật đầu với người kia, bình thản đi vào.
Con đường này cắt ngang qua vườn hoa nhà họ Bùi, Tần Diệc còn nhớ rõ lần đầu gặp ông nội Bùi là vì bị lạc ở đây. Người đàn ông dẫn hắn đi qua một hành lang thủy tinh xinh đẹp, từ đây có thể thấy rõ toàn cảnh vườn hoa, còn có thể ngắm sao trên trời.
Vốn Tần Diệc còn định thưởng thức cảnh đêm độc đáo ở dây, ai ngờ đi qua một góc liền thấy hai bóng dáng một nam một nữ đang thả bước trong hoa viên.
Người đàn ông dáng người cao ngất, cô gái thì nhỏ nhắn, hai bóng dáng bị đèn đường kéo dài. Một trai một gái, nửa đêm trò chuyện trong vườn hoa, nhìn sao cũng thấy lãng mạn. Bọn họ quay lưng lại Tần Diệc, cự ly cũng có chút xa, căn bản không nhìn rõ bên này.
Bước chân của Tần Diệc khựng lại, nữ thì hắn không biết, nhưng nam chẳng phải Bùi Hàm Duệ thì ai!
Người dẫn đường như đã sớm đoán trước, đứng tại chỗ đợi một lúc mới nói: "Tần tiên sinh, mời đi bên này.
"Tần Diệc đột nhiên hiểu ra vì sao lại phải dẫn hắn vào từ cửa hông. Hóa ra là muốn cho hắn xem cái này? Hắn có chút câm nín, lại cảm thấy buồn cười. Liếc mắt nhìn đối phương, hắn không nói gì tiếp tục đi tới. Cuối cùng, người kia dẫn hắn dừng lại trước một cánh cửa được điêu khắc sang trọng, kéo cửa sang một bên, nói:"Ông chủ của chúng tôi đã đợi ở bên trong từ lâu, mời Tần tiên sinh vào."
Trong phòng trải thảm đò đậm, rộng đến mức trống trải. Từ đồng hồ quả lắc đến bàn ghế, giá sách, mỗi một món đồ trang trí đều là hàng gia công tinh tế, cảm giác cũ kỹ, cổ lão, từ kiểu dáng đến sắc điệu đều tạo cho người ta một tầng áp lực.
Phía sau chiếc bàn rộng ngồi một người đàn ông trung niên khuôn mặt lạnh lùng. Khuôn mặt giống Bùi Hàm Duệ đã công bố thân phận của ông. Hai tay ông đan vào nhau dặt trên bàn, ánh mắt lạnh lùng.
Từ lúc Tần Diệc bước vào, ánh mắt ông liền không hề dấu diếm vẻ soi mói và nghi ngờ, còn có cả khinh mạn.
"Cậu chính là Tần Diệc?"
Bùi Minh Trạch nheo mắt đánh giá đối phương, mắt mắt sâu thẳm cứng ngắc, sắc bén như đao sượt qua mặt. Ông nâng tay chỉ lên chiếc ghế đối diện, lạnh nhạt nói: "Ngồi đi.
"Nếu là người khác, chỉ sợ đã bị ánh mắt đầy áp bách như vậy nhìn chằm chằm mà toát mồ hôi hột. Nhưng đối với một tên kiếm tiền nhờ việc trở thành tiêu điểm cho mọi ánh nhìn như Tần Diệc, chả có gì phải áp lực. Nhưng hắn cũng không muốn sinh sự với lão cha của Bùi Hàm Duệ, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha. Hắn vắt chân, bình tĩnh đối diện, ít lời nhiều ý nói:"Tôi là Tần Diệc.
Không biết Bùi tiên sinh có gì chỉ giáo?"
"Tôi cho mời cậu tới đây với mục đích gì, chắc cả hai chúng ta đều đã quá rõ. Tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa."
Tuy rằng thái độ bình thản, trầm tĩnh của đối phương không giống trong tưởng tượng của mình, nhưng điều này cũng không thay đổi được suy nghĩ của Bùi Minh Trạch. Ông nhíu mày, chậm rãi nói:
"Tôi không muốn nói mấy chuyện tình yêu chân thật linh tinh gì đấy với cậu. Hàm Duệ là con trai độc nhất nhà họ Bùi, là đơn truyền đời thứ ba. Việc tìm một người vợ môn đăng hộ đối để kết hôn, cho dù là đối với sinh hoạt hay sự nghiệp của nó đều là chính xác nhất. Hơn nữa, đối với cậu mà nói, cũng nên là như thế."
"Lời này tôi nghĩ ngài nên nói với Bùi Hàm Duệ mới đúng. Nhưng tôi tin rằng anh ấy không có khả năng kết hôn với ai ngoài tôi, về phần tôi lại càng không cần ngài phí tâm."
Tần Diệc kiên nhẫn nghe ông nói vô nghĩa xong, nhịn không nâng tay lên ngoáy tai, cố gắng ra vẻ quý ông phong độ, mỉm cười nói.
"Kết hôn với cậu? Cậu lấy đâu ra tự tin thế?" Bùi Minh Trạch cười lạnh một tiếng, giận đến buồn cười nói: "Cậu có thể sinh con cho nó chắc?
"Này này, là con ông sinh con cho tôi mới đúng nha.... Vì tránh làm cho đối phương tức đến ngất xỉu, Tần Diệc cơ trí nuốt những lời này lại. Vì tương lai hạnh phúc sinh hoạt, ra vẻ bé ngoan cũng không có gì, hắn thản nhiên nói:"Toàn thân tôi đều là tự tin.
Nếu Bùi Hàm Duệ thật muốn có con, cũng có rất nhiều biện pháp."
Bùi Minh Trạch nặng nề hừ một tiếng, chuyển chủ đề, hỏi: "Bỏ qua chuyện này, nhà họ Bùi chúng tôi là gia tộc có mặt mũi, giờ lại là lúc sự nghiệp của Hàm Duệ như trời ban trưa. Ngoại trừ việc dựa vào nó để nổi tiếng, cậu còn có thể mang lại cái gì cho thằng bé sao?
Nói vậy chắc cậu cũng thấy, tiểu thư Love là cháu gái của chủ tịch công ty đầu tư của Pháp, ngài Macaulay, cũng là ứng cử viên cho vị trí phu nhân của Hàm Duệ mà tôi đã khổ công chọn lựa.
Mặc kệ là nhân phẩm, bộ dạng lẫn thân gia bối cảnh đều cực kỳ phù hợp, nếu cậu thực sự yêu Hàm Duệ như vậy, sao không vì nó mà suy nghĩ?"
Nghe đến đây, biểu tình của Tần Diệc có chút vi diệu. Bùi Minh Trạch cho rằng mình nói động được hắn, lôi ra một chồng chi phiếu trong ngăn kéo nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!