Đối với đống ảnh đồ bơi Thẩm Hựu gửi cho mình, Tần Diệc công khai khinh bỉ, phê bình một hồi, người kia đành phải chân thành sám hối, quyết định gửi cho hắn ảnh đồ bơi hoàn chỉnh.
Lại nhận được tin nhắn, Tần Diệc mở ra nhìn. A, thằng nhãi, đừng tưởng cậu treo đồ bơi lên rồi chụp vào ban đêm là có thể lừa được tôi nhé!
Thẩm Hựu nhận được tin nhắn trả lời thì trầm mặc một chút, sau đó yên lặng trả lời lại một câu: Răng nanh của tôi lộ ra mà....
Tần Diệc lập tức câm miệng. (Dành cho ai không hiểu: Bạn Thẩm đen quá nên bạn Tần nhìn qua ảnh tưởng chụp bộ đồ bơi trong bóng đêm =))))
Ăn xong cơm tối, Bùi Hàm Duệ bắt đầu dạy Tần Diệc lái xe trên con đường chạy qua cổng nhà họ Bùi. Đương nhiên, Tần Diệc – kẻ có tri thức về phương diện điều khiển còn không bằng cờ hó – bị bắt ngồi khế phó lái.
Cho nên hắn chỉ có thể ngồi trên ghế phó nhìn Bùi Hàm Duệ làm các động tác biểu thị hướng dẫn mình.
"Bao giờ em phân biệt rõ được chân phanh và chân ga thì mới được lái thử.
"Bùi Hàm Duệ đi bằng tốc độ chậm nhất, hướng dẫn từng bộ phận cụ thể cho hắn xem, lại giải thích đơn giản về công năng của các bộ phận đó. Tần Diệc lười biếng ngoáy mũi, lại dùng ngón tay ngoáy mũi ác ý chọc lên vai đối phương, khinh thường nói:"Quá đơn giản, chẳng phải là chân ga bên trái, chân phanh bên phải hay sao?"
"..... Chân ga ở bên phải, em đúng là đồ ngốc, nói ba lần rồi còn không nhớ." Bùi Hàm Duệ không chút lưu tình đập lên bàn tay đối phương, nhịn xuống không nổi gân trên mặt. không chút biểu cảm nói: "Còn nữa, đừng có cởi giày trên xe."
Dừng một chút, anh lại tức giận bổ sung một câu: "Cũng không được cạy móng chân!"
"..... Được rồi."
"Em nghiêm túc cho anh."
"Người ta rất nghiêm túc mà.
"Tóm lại, là một nhà nghệ thuật cung Xử Nữ làm mọi chuyện – ngoại trừ chuyện tình cảm – đều cực kì nghiêm túc, Bùi Hàm Duệ không thể dễ dàng tha thứ cho thái độ cà lơ phất phơ của Tần Diệc. Mấy ngày kế tiếp, thì khi hai người ngọt ngào với nhau đã từ ôm, hôn chuyển thành ôm, hôn,"đạp phanh". Điều này khiến cho Tần Diệc buồn bực vô cùng.
Ước chừng qua hơn hai tháng, trong khoảng thời gian đó, Tần Diệc nhận một đống quảng cáo, tham gia hai show thời trang, hơn nữa đó còn là show quảng bá bộ sưu tập mùa thu của NL, nổi bật vô cùng.
Tuy nói tình trạng của hắn không tới mức chạm tay là bỏng, nhưng ít ra cũng là thanh danh lên cao, giúp củng cố cho địa vị hiện tại.
Nhìn số thẻ ngân hàng tăng lên, Tần Diệc thỏa mãn vô cùng. Nhưng nhớ tới món nợ một trăm vạn kia, hắn lại trở nên buồn bực, cho dù tính cả số tiền tiết kiệm trước đó cũng còn thiếu nhiều lắm.
Quảng cáo xe tuyết việt dã của Evo được xác định vào đầu tháng 11, phía Bắc khi đó cũng đã vào mùa đông. Kỹ thuật lái xe của Tần Diệc vẫn khó coi vô cùng, Bùi Hàm Duệ chỉ sợ hắn gặp chuyện không may, may mà lịch trình công tác của anh có thể điều khiển được một chút, có thể đi trước cùng hắn.
Chớp mắt đã qua hơn nửa mùa thu, nếu mùa xuân và mùa hè là thiên đường của người mẫu nữ thì thu đông chính là thời điểm để các mẫu nam thi thố tài năng.
Lần quay chụp này tuy không phải quảng cáo trang phục, nhưng với một người mẫu mà nói, cho dù là chụp cái gì đi nữa, ăn mặc luôn là trọng điểm cần chú ý.
Vì thỏa mãn yêu cầu của nhãn hàng, cho dù là mặc áo bông trong mùa hè nóng bốn mươi độ hay mặc quần đùi váy ngắn giữa mùa đông đều là những chuyện thường xảy ra.
Mà lần quay quảng cáo xe việt dã này, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không có khả năng cho phép người mẫu mặc áo bông dày.
Trước khi đi, Tần Diệc nhồi vào hành lý của mình không biết bao nhiêu đồ vật có tác dụng giữ ấm, hắn còn nghe lời Kỷ Hàng Phong – không biết tên này nghe hơi nồi chõ ở đâu – nhét vào hành lý mấy cái băng vệ sinh chuyên dụng của nữ, thấy bảo nhét trong giày giúp chống ẩm rất tốt.
Chuyến bay đi tới Đông Bắc đã khởi hành được gần một giờ, lúc này hắn đeo một chiếc kính đen to bản ngồi trong ghế khép mắt nghỉ ngơi, lỗ tai nhét tai nghe, chẳng biết đang nghe cái gì.
Hắn khoác bên ngoài chiếc áo gió màu trắng mới ra mắt của NL, bên trong là áo lông dê tối màu và sơ mi trắng. Nhiệt độ trong máy bay khá cao nên mấy nút cúc trên cổ đều được cởi, một chiếc chăn mỏng được phủ hờ trên đùi, hắn vừa cử động, chiếc chăn đã trượt đi xuống vài phân.
Ngay khi Tần Diệc tựa vào vai người đàn ông bên cạnh ngủ mơ màng, loa thông báo sắp tới đích của máy bay khiến cho Bùi Hàm Duệ mở mắt, anh nghiêng người nhìn người nào đó đang ngủ tới rớt nước miếng, nâng tay kéo lại chiếc chăn bị trượt xuống tay hắn.
"Tỉnh nào, tới nơi rồi."
Bùi Hàm Duệ vỗ vỗ hai má hắn, thấy hắn không phản ứng, anh đành phải kéo kính râm xuống, dùng khăn nóng lau mặt cho hắn.
Lông mi run run, Tần Diệc mông lung chớp mắt mấy cái, sau đó liền có một cốc nước ấm được đặt bên miệng, hắn há miệng uống một ngụm, sảng khoái vô cùng.
Tần Diệc đã hoàn toàn tỉnh táo lại, yên lặng nhìn Bùi Hàm Duệ chu đáo dặn tiếp viên hàng không lấy một ly sữa nóng cho mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!