Nơi đây ở gần đường xích đạo, thảo nguyên rộng lớn mênh mông bát ngát, không có thành thị ồn ào náo động và các khu công nghiệp, mơ hồ phía xa xa là những dãy núi kéo dài, ở gần là thảm cỏ dại xanh thẫm, cái nắng buổi chiều xuyên qua tầng mây dày đặc chiếu xuống đất, đổ lên thảo nguyên một mảng vàng kim lấp lánh.
Có chú linh dương đi lạc vào gần đó lại bị sư tử Mice dọa chạy, chú nhanh như chớp chạy ra thật xa, sau đó mới quay đầu lại nhìn đám người ít khi tới này.
Bùi Hàm Duệ lẳng lặng ngồi trên ghế nhìn một màn này, cuối cùng cũng hiểu vì sao Bách Hàn lại chạy tới tận đây lấy cảnh. Chụp cái gì ở đây đều sẽ lây dính chút khoáng đạt của thảo nguyên, đồng thời cũng không thiếu kích thích đầy dã tính.
Bên phía studio, các hạng công trình hầu như đã hoàn thành.
Nhân viên trang điểm hóa trang cho Tần Diệc theo phong cách khá lớn mật, lông mày thô mà dày, bay xếch lên phía trên, phấn mắt chỉ bôi chút ít, trên mặt không đánh bao nhiêu phấn nên lỗ chân lông không nhẵn nhụi như mọi khi, có một chút râu lún phún nhú ra cũng không được cạo sạch, thậm chí nhân viên hóa trang còn gắn thêm một chút râu giả vào.
"Được rồi, anh xem này."
Tần Diệc nhìn chính mình trong gương, lông mày thô dày, phấn mắt màu trầm khiến hai mắt của hắn hõm sâu đầy tính lập thể, râu ở cằm không làm cho hắn trở nên tiều tụy, nhờ màu da khỏe mạnh nên còn tăng thêm vài phần dã tính đàn ông.
"Đột nhiên cảm giác vô duyên vô cớ già đi vài tuổi.
"Tần Diệc sờ sờ cằm của mình. Nhân viên trang điểm cười tủm tỉm nói:"Cái này gọi là chín chắn đầy quyến rũ, mau đi ra đi, tôi rất mong được xem hiệu quả khi lên hình đây."
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, mành che gian hóa trang rút cục được kéo ra.
Bùi Hàm Duệ theo bản năng nhìn về phía Tần Diệc, chỉ thấy chiếc áo sơ mi trắng hắn mặc hoàn toàn rộng mở, cơ bắp cân xứng mà không quá cường trang phân bố đồng đều trên bụng và ngực, quần bò cạp trễ màu xanh thẫm vừa đúng để lộ ra đường nhân ngư khêu gợi và phần eo bụng rắn chắc.
Quần rất vừa, không đeo thắt lưng cũng không sợ rớt, hai ống quần thẳng tắp, mấy nếp uốn được tạo một cách cố ý nơi mắt cá chân khiến cho cặp giò càng thêm thon dài.
Chiếc cúc trên thắt lưng quần lấp lánh phản xạ dưới ánh mặt trời, nó không được cài.
Khóa quần thì được kéo lên, nhưng một đám "cỏ" màu đen mơ hồ lộ ra từ dưới thắt lưng quần như đang thầm nói cho tất cả mọi người, ha ha, ông đây không chơi trò lưu manh!
"..... Hình như.... tên kia không mặc quần lót."
Trước mắt bao người, Tần Diệc bị coi là tiêu điểm lại không chút nào xấu hổ, cực kì bình tĩnh đi ra, chỉ có khóa kéo quần bò truyền đến chút cảm giác lạnh lẽo.
Ngay cả Lam Kính đã qua ba mươi tuổi cũng cảm thấy đỏ mặt thay cho cái tên không biết xấu hổ kia.
Từ khi hắn ra khỏi phòng hóa trang tới trước màn ảnh, Bùi Hàm Duệ không hề cử động, chỉ nhìn hắn không chớp mắt, đôi môi mỏng mím chặt lại, ánh mắt sâu thẳm.
Bách Hàn vẫn giữ nguyên bộ dạng người sống chớ tiến gần, chỉ có ngón tay vô thức siết chặt máy ảnh là tiết lộ sự kinh ngạc ngắn ngủi của gã, gã nhìn Tần Diệc, suy tư một lát rồi đột nhiên ra mệnh lệnh:
"Cởi hết giày ra, tay áo không cần xắn lên. Bảo nhân viên nuôi dưỡng trấn an sư tử một chút, chuẩn bị lên sân khấu."
Nói xong gã liền chỉnh góc độ màn ảnh và ánh sáng, mà ngay khi Tần Diệc xuất hiện trong màn ảnh, khí chất cả người hắn liền biến hóa nghiêng trời lệch đất.
"Không nghĩ tới hai gã đó tiến vào trạng thái nhanh như vậy." Lam Kính đứng sau lưng Bùi Hàm Duệ nhịn không được che miệng cười nói. "Tôi còn cho rằng phải cọ xát nửa giờ mới được cơ."
Bùi Hàm Duệ ôn hòa nhìn chăm chú, không nói một lời.
Trong studio, Tần Diệc đang ghé lên một thân cây khô to bự được nhân viên chuyển đến, một chân hơi gập vào, một chân khác thả lên mặt cỏ, đồng cỏ nơi hoang dã không thể nói là mềm mại, đạp lên trên có chút rát chân.
Không khí tản ra mùi hoa cỏ tươi mát, tiếng chim hót từ xa truyền lại còn lưu động, quanh quẩn trong gió, cả người hắn đắm chìm trong ánh nắng ấm áp ở vùng đất hoang vu, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt lười nhác mà thích ý.
Bách Hàn chụp mấy tấm, cũng coi như vừa lòng, nhưng miệng gã lại không biểu lộ mảy may, còn lớn tiếng nói:
"Cậu chỉ biết như thế thôi sao? Sắc bén hơn nữa, lực công kích mạnh mẽ hơn nữa! Nơi này là thảo nguyên, mà cậu không phải mèo nhà!"
Với những người mẫu khác trong nghề, bình thường sau khi nghe nhiếp ảnh gia nói xong sẽ tự hỏi một chút xem làm cách nào để biểu hiện tốt nhất.
Thế nhưng Tần Diệc lại không cần, với hắn mà nói, điều này chỉ là biểu diễn bản sắc vốn có của hắn.
Tính công kích sao.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!