Tuy rằng Tần Diệc rất nghi hoặc hành động của người này, nhưng là một người luôn sống theo nguyên tắc "có lợi không chiếm là đồ ngu", sau một giây tự hỏi, hắn dứt khoát chui vào trong xe.
"Đi đâu?" Người đàn ông thò tay lấy điếu thuốc trên miệng xuống, kẹp giữa hai ngón tay.
"Số 104 đại lộ Vạn Tùng." Tần Diệc nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, "Biết đường không?"
"Có chỉ dẫn."
"..... Tức là không biết?
"Tần Diệc quay đầu ra cửa kính nhìn đường. Cho dù không nói ra, người đàn ông kia cũng biết nhất định tên này đang nghĩ trong lòng: biết thế thà gọi taxi còn hơn."Tôi không đi quen đường bên đó lắm."
Người đàn ông phả ra một hơi thuốc, ánh mắt hắn tuy rằng vẫn đang nhìn con đường phía trước, nhưng Tần Diệc lại cảm giác được tầm nhìn của đối phương vẫn ở trên người mình chưa hề rời đi.
"Hút thuốc không?"
Anh ta hỏi.
"Tôi không hút mấy thứ đó, nó sẽ hun vàng hết răng.
"Tần Diệc thoáng nhướng mi, vùi lưng vào trong ghế dựa, như thể làm vậy sẽ tránh mùi thuốc lá xa một chút. Người đàn ông quay đầu nhìn hắn, nhếch môi cười, tùy tay dụi thuốc trong gạt tàn. Im lặng đi một đoạn đường, đèn hai bên đường như bay về phía sau. Tần Diệc lẳng lặng ngồi tựa lưng, nhìn như thảnh thơi, kỳ thật không thả lỏng cảnh giác một chút nào, ánh mắt vẫn chú ý hai bên đường. Cứ như vậy cho đến khi người kia lại một lần nữa đánh vỡ sự yên lặng:"Nhìn dáng vẻ của cậu....... Là người mẫu sao?"
"Anh cũng vậy?"
Tần Diệc hỏi lại để trả lời anh ta, nghiêng đầu, lại đánh giá trên dưới một phen, thử nói: "Bộ dạng của anh, cũng rất giống."
Như thể nghe được chuyện gì đó thú vị lắm, người đàn ông hơi cười rộ lên: "Người mẫu hả? Tôi không phải."
"Thật sao?
"Tần Diệc có trực giác dù người này không phải người mẫu, cũng nhất định có quan hệ với nghề này, nhưng tính tò mò của hắn cũng không nặng, đối phương không nói hắn sẽ không hỏi lại. Tạm dừng một lúc ngắn ngủi, người đàn ông lại nói:"Tôi cứ có cảm giác, đã gặp cậu ở chỗ nào rồi."
Tần Diệc không để ý nói: "Tôi có chụp qua quảng cáo linh tinh, đại khái có hình bên ngoài hoặc trong tạp chí."
"Cũng không phải.
"Người kia phủ định rõ ràng, cũng không nói tiếp nữa. Là lập thể, là ấn tượng rõ nét mà khắc sâu, chứ không phải qua ảnh chụp đã trải qua xử lý, chỉnh sửa. Tay anh ta đặt vững vàng trên tay lái, thần thái bình tĩnh mà tùy ý, một lát sau, anh ta thò đầu ra ngoài cửa xe thoáng nhìn, nói:"Đến rồi."
Chiếc xe màu bạc chậm rãi ngừng dưới lầu một khu nhà cao tầng, Tần Diệc nói tiếng cảm ơn, mở cửa xe đi xuống.
"Dù sao tôi cũng đưa cậu một đoạn, không mời tôi lên ngồi sao?"
"Muộn quá rồi, hơn nữa nhà tôi rất bừa, không tiện để tiếp đón đại nhân vật như anh.
"Tần Diệc phát huy đến cùng tinh thần dùng xong ném, từ chối không lưu tình. Người đàn ông cũng không để ý, chỉ tựa trong xe nghiêng người nhìn hắn, đem đã khuya, trong tiểu khu rất yên tĩnh."Cậu còn chưa nói cho tôi biết tên của cậu."
Hắn nói chậm rãi, âm thanh trầm thấp, thong thả lại rõ ràng, cả người mang một loại ý tứ khó diễn tả thành lời.
"Tần Diệc."
"Tên không tồi." Anh ta rút từ hộp danh thiếp trong xe một tấm, đưa qua, "Nếu lúc nào cần hỗ trợ, cứ gọi cho tôi."
Bùi Hàm Duệ, công ty thiết kế trang phục NL [Chi nhánh Trung Quốc].
Tần Diệc buông mi quét mắt nhìn, có chút kinh ngạc, không phải hắn kinh ngạc vì đối phương là nhà thiết kế, mà là công ty thiết kế NL này, Chủ tịch của nó là Đại Sư thiết kế nổi tiếng thế giới Der, một người Pháp có tính truyền kỳ, cũng là thần tượng Nhan Quy hâm mộ nhất từ xưa tới nay, tuy rằng bây giờ đã hơn 60 tuổi, nhưng vẫn phát triển trong giới thời trang cao cấp tại Pháp.
Thế nhưng hình như, chưa nghe qua NL mở chi nhánh tại Trung Quốc.
Tần Diệc im lặng cất danh thiếp, lười miếng nâng mắt, nhếch nhếch khóe miệng, ánh mắt nhìn thẳng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!