Khi thời gian chỉ còn một phút đồng hồ, Tần Diệc cuối cùng cũng xong, hơn nữa cũng chỉ còn lại mình hắn chưa lên sàn diễn.
Trùng hợp là, vị trí thứ hai đếm ngược lại chính là Hạ Vũ đang lo sợ bất an tới mất hồn mất vía.
Bùi Hàm Duệ yên lặng về vị trí giám khảo, mà Hạ Hà bi thảm lại vẫn đang bị nhốt trong nhà vệ sinh cào tường, cũng không biết có ai phát hiện hay không.
Nhưng mà..... ai thèm để ý đến anh ta cơ chứ, cứ để anh ta ngồi đó mà nghiền ngẫm triết học nhân sinh đi.
Không thể không nói, việc lựa chọn giám khảo trong buổi khảo sát người mới của Thiên Lộ khá chuyên nghiệp, ngoại trừ huấn luyện viên Chu Vân, tổng biên tập bộ phận tạp chí và một người mẫu thì còn có nhiếp ảnh gia có địa vị trong công ty, nhà thiết kế vân vân, cùng với vài thành viên cấp cao trong NL làm giám khảo đặc biệt, địa vị cũng không hề nhẹ.
Sau khi hầu hết học viên ra trình diễn, bọn họ đã có cảm thụ trực quan về trình độ trung bình của khóa này, đó chính là bình thường mà tương đối cứng nhắc, không có người nào làm ban giám khảo kinh ngạc, cũng không có người nào tệ đến không đành lòng nhìn.
Đương nhiên, cũng có học viên có khí chất đặc biệt để người ta nhìn mà mắt sáng lên, ví dụ như Thẩm Hựu.
Thời gian càng trôi qua, ban giám khảo càng cảm thấy mệt về thị giác, còn lại vài học viên cuối cùng cũng chẳng còn sức mà quan sát kĩ.
Ngoại trừ Bùi Hàm Duệ đã biết trước, hoàn toàn không ai nghĩ tới những học viên để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong cuộc sát hạch người mới lần này lại là hai người ra cuối cùng.
Ngay thời điểm có giám khảo bắt đầu ngáp, Hạ Vũ lên sàn.
Trong nháy mắt đó, có thể nói là làm kinh sợ tất cả mọi người, tiếng thì thầm to nhỏ của các giảm khảo cũng ngưng bặt, khán phòng lặng ngắt như tờ...... chỉ tiếc, đó không phải là do kinh ngạc vì quá đẹp.
Nhờ vào mối quan hệ của Hạ Hà, mấy người vốn khá coi trọng Hạ Vũ đều bị làm cho choáng váng.
Họn họ không hiểu, Hạ Vũ mặc một bộ nam trang khỏe khoắn lại vẽ thêm hai con rùa là muốn chơi trò gì?
Muốn gây ấn tượng cũng không cần làm vậy đi, ban giám khảo quả thật không nhìn nổi, tất cả đều cảm giác gu thẩm mỹ của mình bị sỉ nhục.
Trang điểm như vậy coi như xong, nhưng một cậu nhóc bình thường vốn rất tự tin mà bây giờ đứng lên sàn diễn lại cứ như cha mẹ chết là sao?
Mắt đỏ như con thỏ, động tác cương cứng, tiến tiến lui lui, bước đi rồi tinh rối mù, đến đoạn phải đứng tạo dáng thì hồi hộp đến mức không biết đặt tay chỗ nào, ánh mắt nhòe nước, hoàn toàn không hề có bộ dạng tiêu chuẩn của người mẫu!
Không ngờ thảm hại hơn là, cậu ta vừa đi xong thì..... Tần Diệc lên sàn!
Đứng trên sàn thoáng nhìn thấy hắn, Hạ Vũ sợ run người, suýt nữa nhuyễn chân ngã sấp xuống!
Nhìn ngọn đèn sáng rực, Tần Diệc hít sâu một hơi trước khi bước lên bục diễn, đã lâu rồi hắn không tham gia buổi diễn chính thức nào.
Nhưng mà, điều này cũng không gây trở ngại tới sự tự tin sâu trong nội tâm hắn. Cho dù đang ở đâu, mặc cái gì trên người, chỉ cần lên đến sàn diễn, hắn sẽ giống như vị chúa tể đang ưu nhã tuần tra lãnh địa của mình.
Áo phông ngắn hở bụng, đồ cao bồi cực kì dã tính, đôi chân trần tùy ý, Tần Diệc thoải mái bước lên sàn diễn với bước đi tiêu chuẩn, hoàn toàn không thèm để ý tới Hạ Vũ đi lướt qua, lại càng không thèm để ý xem người kia sợ hãi như thế nào, tư thái chật vật ra sao.
Sự phối hợp đầy phá cách và phóng đãng của hắn lập tức hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ giám khảo, nhất thời trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Có đôi khi, vận may thực sự là thứ gì đó khó mà nắm giữ được.
Nếu Tần Diệc lên sàn cùng lúc với nhóm học viên hỗn loạn kia, có lẽ vấn đạt được sự ưu ái của giám khảo, nhưng tuyệt đối không khiến người ta rung động đến như vậy. Có trách thì trách biểu hiện của Hạ Vũ quá thảm hại, trước sau đối lập quá mức cường liệt, hoàn toàn làm nền cho Tần Diệc.
Nếu để Hạ Vũ biết chính mình ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hại người không thành còn ra kết quả như thế này, nhất định sẽ khóc choáng tại WC với anh trai tốt của cậu ta.
Sớm đã quen với sự soi mói của mọi người, Tần Diệc chậm rãi dừng ở trước đài, ánh mắt nhìn lướt qua biểu cảm của các giám khảo, trong lơ đãng bắt giữ được nụ cười và cái nhìn chăm chú của Bùi Hàm Duệ.
Hắn vững vàng xoay người, động tác tạo hình và xoay người cực chuẩn, cùng lúc đó hắn vẫn duy trì được bước đi chuẩn xác, kết thúc hoàn hảo một phút biểu diễn catwalk.
Trở về hậu trường, hắn không nhìn thấy Hạ Vũ, chỉ có một trợ lý thông báo cho hắn trở về phòng huấn luyện đợi kết quả.
Về phần giám khảo chấm điểm cho mỗi học viên như thế nào, bọn họ cũng không biết.
Tuy rằng thẩm mỹ của mỗi người là không giống nhau, tiêu chuẩn cũng khác nhau, nhưng về xu thế chung, mọi người đều khá nhất trí, nhất là trong việc cho điểm Tần Diệc, ngoại trừ Bùi Hàm Duệ, hầu hết mọi người đều cho hắn trên dưới 90 điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!