Chương 27: Móng vuốt sắc

Sau nhiều lần xác định Tần Diệc đã không còn ở cách vách, Hạ Vũ rón rén mở cửa, nhìn trái nhìn phải, quả nhiên không có ai, mọi người đều đang nhanh chóng mặc quần áo và hóa trang, sẽ không chú ý đến những cái khác.

Hạ Vũ nhanh chóng đẩy cánh cửa phòng bên cạnh, trong gian hóa trang không có một bóng người, chỉ có vài món quần áo đặt trên bàn, còn có một đôi giày cổ ngắn.

Cậu ta tùy tay lật lật, áo cao bồi và quần bò xanh nhạt, áo phông cổ V bó màu đen, ngoài ra không hề có bất cứ phụ kiện nào.

"Hư, đúng là hàng loại hai, thời buổi nào rồi, mắt mũi kiểu gì không biết." Hạ Vũ khinh thường cười nhạo một tiếng.

Những thằng nhóc choai choai 17, 18 tuổi như cậu ta thường xuyên chịu ảnh hưởng của phong cách thời trang Nhật, Hàn, không đeo khuyên tai, không đeo vòng vàng, không nhuộm tóc, không phối hợp áo ngắn tay với khăn quàng cổ, găng tay, không đeo kính đen thì không phải là trào lưu?

Đến cửa cũng chẳng dám ra!

Thời gian gấp gáp, những thứ có công dụng xung quanh cũng không nhiều, Hạ Vũ nhấc cái áo khoác cao bồi lên, nhìn lướt qua bàn hóa trang, rồi sau đó nhanh chóng lấy chì kẻ mắt, phấn mắt, rồi đủ loại son môi, sơn móng tay, mở nắp ra vẽ linh tinh lên trên áo, ngay cả đôi giày cũng không bỏ qua!

Chẳng mấy chốc mà áo và giày trở nên vô cùng thê thảm.

"Xem anh còn mặc ra ngoài kiểu gì!" Hạ Vũ vẫn còn đang đắm chìm trong khoái cảm "sáng tác

", cuối cùng nhấc quần áo lên thưởng thức một phen, kích động ném sang một bên, rồi đưa bàn tay tội ác ấy lại gần chiếc quần bò. Đúng vào lúc này, một âm thanh cực kì không tự nhiên vang lên từ phía sau, thiếu chút nữa dọa cho Hạ Vũ sợ tới hồn phi phách tán, vỡ tim chết!"Chỉ có chút thủ đoạn ấy cũng dám làm càn, ngay cả tôi đều cảm thấy xấu hổ thay cho cậu.

"Hạ Vũ nhảy dựng lên, tay run rẩy, đồ trang điểm cầm trong tay rơi hết xuống dất, cậu ta quay ngoắt lại, thấy Tần Diệc lẳng lặng dựa vào trên khung cửa, cầm di động trong tay, giơ ngón cái với cậu, còn cười tủm tỉm làm động tác cào mặt. Như là nhìn thấy quỷ, đôi mắt cậu ta trợn trừng như sắp rớt khỏi hốc mắt, âm thanh lắp bắp, run rẩy, không tin nổi:"Sao, sao anh lại ở đây?

Rõ ràng anh bị anh tôi gọi đi, sao lại trở về nhanh như vậy?"

"Anh cậu? À, cậu nói huấn luyện viên Hạ?" Tần Diệc đưa điện thoại lại quay gần mặt Hạ Vũ, rồi ấn dừng ghi hình, không chút để ý nói,

"Anh ta sao, khi nãy muốn gọi tôi tới phòng vệ sinh bàn luận cuộc đời, nhưng không cẩn thận bị khóa trái nhốt ở bên trong. Cậu là em trai anh ta, có muốn nhanh chóng đi cứu anh ta không?"

Nghe thế, trái tim mong manh của Hạ Vũ lập tức chìm xuống, sắc mặt cậu ta xanh mét, ngoài mạnh trong yếu gầm nhẹ nói: "Anh là đồ khốn kiếp, dám làm thế với anh tôi, anh cứ chờ xem! Anh tôi về tới nơi thì anh coi như xong đời!"

"Ê ê, chỉ số thông minh của cậu bị tụt sao?"

Tần Diệc thật sự cảm thấy tuyệt vọng với đầu óc cậu ta, bất đắc dĩ lung lay di động, tạo sự chú ý về sự tồn tại của nó, "So với việc bé nhỏ không đáng kể đó, cậu nên để ý tới việc cậu vụng trộm chạy tới phòng người khác làm mấy trò mất dạy rồi bị tôi ghi lại, xong đời là cậu chứ không phải tôi."

Sắc mặt Hạ Vũ đột nhiên trắng bệch, từ nhỏ tới giờ đều có cha mẹ, anh trai chuẩn bị mọi thứ cho cậu, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy, nhất thời luống cuống tay chân: "Không, sẽ không, anh không thể làm như vậy, anh trai tôi sẽ giúp tôi........"

Cậu trơ mắt nhìn Tần Diệc tới gần mình, giống như một con thỏ đang bị sư tử nhìn chằm chằm, cơ quắp lui về sau đài hóa trang.

"Ha ha." Tần Diệc cười ác độc, hạ giọng, nặng nề nói, "Bây giờ mới biết sợ? Sao sáng hôm qua, khi cậu với anh cậu liên hợp hãm hại tôi, tôi thấy cậu bình tĩnh lắm mà."

"Đó....... Đó chỉ là hiểu lầm, tôi không...... chỉ là không cẩn thận......"

Thấy thằng nhãi này vẫn ngoan cố, một bộ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Tần Diệc nhín đồng hồ, thấy thời gian đã qua một nửa, không có thời gian dây dưa với cậu ta nữa.

Hắn đứng trước mặt Hạ Vũ, nhìn từ trên cao xuống, càng ngày càng khuynh về phía trước, người kia lại càng ngày càng lui về phía sau, cả người hắn tỏa ra áp lực như một tòa núi cao đặt trong lòng Hạ Vũ, khiến cho cậu ta không thể thở nổi.

Ngay khi Hạ Vũ chịu không nổi muốn chạy trốn, Tần Diệc túm lấy cáo cậu ta chẳng khác nào bắt gà, đặt cậu ta lên đài hóa trang, sức lực của hắn so với Hạ Vũ nhỏ gầy thì hơn rất nhiều, lưng cậu ta lập tức đập vào mép bàn, đau muốn chảy nước mắt.

Tần Diệc cúi người, chậm rãi nheo mắt, ánh mắt lợi hại giống như hai mũi tên nhọn, chậm rãi nói:

"Cậu có thừa nhận hay không cũng được. Bộ đồ cao bồi này, cậu vẽ rất vui vẻ đúng không, trò chơi vui như vậy, không bằng cho tôi chơi cùng với?"

Nói xong, hắn tiện tay lấy ra một cây bút kẻ mắt, vẽ loạn quanh mắt Hạ Vũ một lúc, dài giọng: "Cậu xem này, muốn hóa trang cũng chẳng còn thời gian nữa, tôi liền tốt bụng vẽ giúp cậu vậy, không cần cảm ơn."

Hắn âm trần cười, lộ ra hai cái răng nanh trắng muốt, trong sự sợ hãi cùng cực của Hạ Vũ, hắn nâng bút lên, nhắm vào một con mắt của Hạ Vũ, đâm mạnh xuống!

"Ưm.....!!!!!"

Ngay trước khi Hạ Vũ theo bản năng gào to lên, Tần Diệc che kín miệng cậu ta, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng nặng nề trầm đục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!