Tâm tư của anh ta không thể nói là không âm độc, cho dù Tần Diệc xem thấu mục đích âm hiểm của anh ta, cũng chẳng có biện pháp nào có thể phản kháng.
Hoặc là kiên trì đi tiếp, hoặc là đóng sầm cửa rời đi.
Cho dù chọn cách nào, chịu thiệt vẫn là mình.
Nghĩ tới đây, Tần Diệc liếc mắt nhìn Hạ Vũ, người này vẫn chăm chú nghiên cứu hoa văn trên sàn nhà như cũ. Chỉ lui một bước nhỏ lại khiến mình lâm vào hoàn cảnh bị động như thế mà nói là trùng hợp? Quỷ cũng không tin.
Nếu không phải trùng hợp.....
Tần Diệc thầm cười lạnh, tư thái đi bộ càng thêm hiên ngang.
Như thể không hề mệt mỏi, hắn đi mãi nhưng vẫn duy trì tốc độ bước, khoảng cách giữa mỗi bước đều là tiêu chuẩn 20cm, dáng người cao ngất, nhìn không chớp mắt, coi huấn luyện viên như không khí, coi học viên ngồi dưới đài trở thành người xem.
Trong đầu hắn nghĩ về nhịp điệu và kỹ xảo mà Bùi Hàm Duệ từng nhấn mạnh, coi trừng phạt thành triển lãm, đi mà không thèm coi ai ra gì, khí thế mười phần.
Vốn dĩ, Hạ Hà còn đang nghiền ngẫm, soi mói tư thế đi đứng của hắn để nói cho các học viên, kết quả nhìn xong liền cạn lời, bởi vì động tác của Tần Diệc đã tiêu chuẩn chẳng khác nào sách giáo khoa, đi bộ, tạo hình, xoay người, vẫy tay..... mỗi một động tác đều không sai một ly, cho dù anh ta khó chịu với Tần Diệc đến mức nào, cũng không thể không thừa nhận, nếu đổi lại là mình, cũng chưa chắc làm tốt hơn Tần Diệc.
"Xem chú mày có thể làm được bao nhiêu lâu......
"Hạ Hà thầm nói, không thèm để ý tới hắn nữa. Anh ta thanh thanh cổ họng, bắt đầu giảng giải với các học viên khác, vốn anh ta cần làm mẫu về tư thế, động tác tiêu chuẩn, nhưng bây giờ đã có Tần Diệc, anh ta cũng bớt việc. Bởi vì là huấn luyện đội hình đi bộ, đương nhiên cần mọi người phối hợp cùng nhau, Hạ Hà nhìn chung quanh một hồi liền gõ nhịp:"Bây giờ mọi người xếp thứ tự ngay tại chỗ đi."
Sau đó, Hạ Vũ ngồi ở chỗ đầu tiên đương nhiên đứng đầu.
Không có bất luận kẻ nào cảm thấy có gì không ổn, Hạ Hà tự mình cầm tay sửa đúng tư thế của ba người, giọng điêu ôn hòa hơn so với lúc nói chuyện với Tần Diệc.
Ngoại trừ Tần Diệc, còn có một người tương đối thảm, đó chính là người ngồi vị trí cuối cùng, Thẩm Hựu.
Kỳ thật về vị trí, dưới mọi tình huống thì đều là càng đi trước càng có lợi.
Ngoại trừ việc hấp dẫn sự chú ý, có nhiều cơ hội được huấn luyện viên tự tay chỉ đạo ra, thì còn có một điều rất quan trọng nữa, đó chính là khi đi phối hợp đội hình, bởi vì tốc độ của mỗi người là không giống nhau.
Với những người mới học làm người mẫu có một tuần này, đương nhiên không thể mong bọn họ nắm giữ kỹ xảo tự điều chỉnh tốc độ bình quân, cho nên, nếu đi sau, thì phải chú ý tới tốc độ của người trước, còn phía sau thì không cần.
Bạn học Thẩm Hựu của chúng ta, vóc người cao lớn, lưng rộng eo nhỏ, bình thường đi đường đều là mạnh mẽ, dứt khoát, nhưng bây giờ, lại chỉ có thể ăn hôi sau mông thằng phía trước, cái này còn chưa tinh, cố tình cái thằng đi trước lại chính là Triệu Dương thấp hơn cậu ta cả cái đầu.
Trong mắt Thẩm Hựu, Triệu Dương bước đi chẳng khác nào mấy cô tiểu thư khuê các, khiến cho cậu ta đi một bước lại phải cúi nhìn chân, sợ không cẩn thận đạp trúng chân thằng kia.
Đi hết một vòng bó tay bó chân, căn bản không hề thoải mái.
"Thẩm Hựu! Ngẩng đầu ưỡn ngực! Tầm mắt nhìn thẳng phía trước! Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu đang nhìn chỗ nào vậy!
"Hạ Hà đã gầm lên lần thứ ba với cậu ta, không ít học viên bị Thẩm Hựu thắng tiền đang cười thầm trong lòng. Thẩm Hựu đành phải ngẩng đầu, kết quả chưa đi được mấy bước, Triệu Dương đã bị cậu ta đạp cho kêu oai oái. Hạ Hà tức giận lại mắng một trận."Cậu, cậu cố ý đúng không?
"Triệu Dương nhân lúc đi xa khỏi huấn luyện viên liền quay lại nói Thẩm Hựu một câu. Thừa dịp huấn luyện viên đưa lưng về phía bọn họ, Thẩm Hựu nghiêm túc hạ giọng trả lời:"Nếu chú mày còn không chịu đi nhanh thì anh đây sẽ đá chú mày ra khỏi hàng đấy."
"Có giỏi thì làm đi."
Triệu Dương không tin, cũng lười không thèm quay đầu lại, ai dè vừa mới dứt lời, đột nhiên thấy mông bên trái bị đạp mạnh, sau đó cả người cậu ta như con quay bay ra khỏi hàng, ngã "ruỳnh
"xuống đất rồi lăn một vòng. Thằng ôn Thẩm Hựu này lại thật sự dám đá cậu, Triệu Dương bị đá được choáng váng, đầy mặt không tin nổi đứng dậy, sắc mặt vừa hồng vừa xanh."Sao thế này?"
Hạ Hà chạy về phía bọn họ, ánh mắt nghiêm khắc quét qua hai người, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Hựu, "Cho tôi một lời giải thích, nếu hai người không muốn cút khỏi đây!"
Thẩm Hựu dùng một tay tóm lấy Triệu Dương như diều hâu bắt gà, nhìn thẳng Hạ Hà, mặt không đổi sắc nói: "Cậu ta không cẩn thận vấp té."
"Tôi....." Triệu Dương đang định phải bác, kết quả áo bị tóm càng ngày càng chặt, chặt đến mức sắp thở không nổi, đành phải thảm thiết gật đầu nói, "Rất xin lỗi, là tại tôi không cẩn thận vấp té.....
"Triệu Dương đầy mặt đau khổ nhận lỗi với huấn luyện viên, vừa nói vừa than thở khóc lóc, Hạ Hà nhiều lần cảnh cáo bọn họ, lúc này mới bỏ qua hai người. Nhanh buông tay ra, ông đây sắp bị siết chết rồi! Trời thương xót, vẻ mặt cậu ta thật sự không phải giả vờ! Sau đó, Triệu Dương lại tiếp tục tìm chết, lạnh giọng nói:"Cậu biết tôi ghét cậu chỗ nào nhất không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!