Chương 19: Cố nhân

Mệt mỏi cả ngày, Tần Diệc về nhà tắm rửa, không quên bôi thuốc lên mặt, tuy bác sĩ có nói qua vài ngày là khỏi, nhưng vài ngày thôi cũng đã là cả một vấn đề.

Sau khi chui lên giường, trong đầu hắn lặp lại những lời Bùi Hàm Duệ nói hồi tối, tuy có chút nghi hoặc, nhưng càng nhiều là hưng phấn, Tần Diệc lăn qua lộn lại đến tận đêm khuya mới ngủ.

Ngày hôm sau, Kỷ Hàng Phong đưa hắn tới công ty, Tần Diệc vừa ăn sáng vừa kể tóm tắt lại việc Bùi Hàm Duệ lại cho hắn thêm chút ưu đãi, Kỷ Hàng Phong rất là kinh ngạc, không khỏi hồ nghi nói:

"Đừng nói với anh là anh ta định bao mày nhé? Nghe nói, khi Bùi Hàm Duệ ở Pháp, anh ta cũng nổi tiếng là quyến rũ, nam nữ đều ăn đấy, chỉ cần sớm chiều ở chung với anh ta, không có chuyện không thích phải anh ta đâu."

Anh nói liên miên, cằn nhằn một đống, nhìn bộ dạng lo lắng của anh ta, vốn Tần Diệc còn rất cảm động, kết quả, Kỷ Hàng Phong cuối cùng khẩn trương hỏi: "Mày không dâm dê gì anh ta đấy chứ?"

Tần Diệc thiếu chút nữa phun sữa đầy mặt anh ta: "Sao lại có thể nói vậy! Sao anh lại không chút nào lo lắng cho người anh em của anh?"

"Vô nghĩa, với cái tính ăn gì cũng được nhưng nhất định không ăn thiệt của mày, anh mày còn cần phải lo lắng sao? Hơn nữa, người ta nhìn qua thôi cũng đã thấy quý giá hơn mày nhiều lắm, có biết không?"

"....."

"Nhưng lại nói, trong cái giới này, mối quan hệ là cực kì quan trọng, bên này anh đã liên hệ với vài tạp chí cùng thương hiệu thời trang đang có hứng thú với mày, chỉ cần chờ đến lúc chú mày kí hợp đồng với Thiên Lộ là được. Mấy tật xấu trước đây của mày cũng nên sửa đi, quan hệ tốt với Bùi hàm Duệ có nhiều ưu việt lắm đấy." Kỷ Hàng Phong dừng xe, cười vỗ vỗ vai hắn,

"Có lợi thì phải chiếm, không có lợi thì phải tạo cơ hội cho có! Nhanh đi đi, đừng có vào muộn."

Tần Diệc tức giận đánh tay anh, bước nhanh về phía thang máy.

Vừa vào phòng huấn luyện, hắn đã phát hiện không khí có chút không thích hợp.

Hầu như tất cả mọi người đều đang tụ tập phía hàng ghế cuối, cũng không biết đang xem cái gì, thường thường có một ít tiếng ủng hộ truyền ra, kia chẳng phải là chỗ của Thẩm Hựu sao?

Tần Diệc bỏ túi xuống, tò mò đẩy đám người, chỉ thấy Thẩm Hựu đang đằng đằng sát khí ngồi ở đó, khuỷu tay phải đặt trên bàn, đối diện cậu ta là một học viên trẻ tuổi cắt đầu cua, người này đang lấy hai tay nắm chặt tay phải của Thẩm Hựu, cố sức vật xuống mặt bàn.

Trước mặt hai người là không ít tiền mặt giá trị không đồng nhất, đám học viên thì đang không ngừng hô hào cổ vũ mọi người.

Tần Diệc liếc mắt đã đoán được, hắn không khỏi câm nín, người này đã tới mức phải dùng thủ đoạn để đánh thắng tiền cơm hay sao?

Hơn nữa, đối thủ của cậu ta trông cũng rất rắn chắc, vậy mà dùng đến hai tay vẫn không đọ được một tay của cậu ta, rút cục thì bắp thịt của tên này to đến mức nào?

Chẳng qua bao lâu, Thẩm Hựu với một thân sức mạnh liền đạt được ưu thế áp đảo, không tốn nhiều sức đã kiếm được tiền cơm hôm nay. Tần Diệc yên lặng cảm thông cho anh chàng đầu đinh ủ rũ kia.

Những người khác cũng không ngu ngốc, mắt thấy người ta dùng tới hai bàn tay cũng không vật lại được Thẩm Hựu, đương nhiên sẽ không biếu không tiền cho cậu ta, tất cả đều giải tán, chỉ còn Thẩm Hựu lạnh mặt ngồi lại chỗ đó âm thầm tiếc nuối.

Cậu ta thấy Tần Diệc còn chưa đi, mắt sáng lên, nói: "Đến cược sao? Một đặt mười, nhường anh ba tay!"

Khóe miệng Tần Diệc giật giật, lạnh lùng nói: "Anh đây không phải kẻ móc túi, không có ba tay, nhưng ngược lại thì có ba chân." ( ý bạn ý muốn nói cái "chân giữa

"=)))))) Kết quả, Thẩm Hựu lại thật sự không hiểu, kinh ngạc nhìn phía dưới hắn:"Sao tôi chỉ thấy có hai cái?"

Lúc này Tần Diệc giận dữ: "...... Cậu đang trêu tôi sao?

"Thầm Hựu không hiểu gì nhìn hắn, đỉnh đầu không ngừng toát ra dấu chấm hỏi......... Thôi, hắn không nên chấp nhặt với thằng ngốc. Ai ngờ, Thẩm Hựu vẫn tiếp tục tìm chết:"Anh thật sự có ba chân sao? Còn có một cái anh giấu ở đâu?"

..... Ông đây sớm muộn gì cũng sẽ giết chết mày! Tần Diệc híp mắt nghĩ thầm.

Đúng 8 giờ, Chu Vân bước vào, bắt đầu một ngày học mới.

Chương trình học trong một tuần này đã được sắp xếp, buổi sáng là bồi dưỡng chức nghiệp người mẫu, phối hợp trang phục, nhập môn tri thức hóa trang, nhiếp ảnh linh tinh gì đó, buổi chiều là huấn luyện thực tế như ngôn ngữ cơ thể, kỹ xảo biểu diễn, cách thức đi đứng....

Tuy rằng thời gian huấn luyện ngắn ngủi, nhưng cách thức giáo dục nhồi vịt của Trung Quốc lại có thể giúp những người mới thành thục hơn trong một thời gian ngắn, hiệu quả cực kì.

Tần Diệc cũng trở nên đặc biệt bận rộn, bận rộn đến mức hoàn toàn không rảnh để suy nghĩ những việc khác, ban ngày huấn luyện ở công ty, buổi tối tiếp tục được huấn luyện ở nhà Bùi Hàm Duệ, hơn nữa đừng coi thường mấy giờ học buổi tối ngắn ngủi, hàm lượng tri thức hắn tiếp thu được còn cao hơn ban ngày nhiều.

Dù sao, với tiêu chuẩn của Tần Diệc, loại huấn luyện thô thiển dành cho người mới đã không thể giúp hắn tiến bộ, tác dụng duy nhất lại là để xác minh những gì học được ở chỗ Bùi Hàm Duệ vào buổi tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!