Chương 17: Sàn diễn tư nhân

Từ khi Tần Diệc sinh ra tới bây giờ, lần đầu tiên hắn thật sự hiểu được thế nào là xa hoa.

Tuy nói Xích Tiêu cũng rất xa hoa, thế nhưng dù sao đó cũng là hộp đêm, không phải nhà riêng.

Đi tới nơi này, cũng không biết vì sao, Tần Diệc bỗng nhiên nhớ tới bộ phim hoạt hình nổi tiếng mấy năm trước của Disney, "Frozen", chính là cái loại khí thế ở đoạn cuối cùng trong MV chủ đề, phòng của ông mày lớn như vậy đấy!

Bùi Hàm Duệ lái xe đi vào cổng chính, vòng qua mặt cỏ và một đài phun nước cực lớn, đứng lại ở cửa chính sảnh.

Có bồi bàn thay bọn họ mở cửa, sau đó liền có tài xế lái xe vào gara thay bọn họ.

Từ cửa chính rộng mở đi vào là một khu vực đậm chất quý phái và thanh lịch, thảm dưới chân mềm mại tới kì quặc, người hầu hai bên đứng cực kì chỉnh tề, có vẻ như đã được huấn luyện, thấy Bùi Hàm Duệ đi vào cửa liền hơi hơi khom người, mặt cung kính, như thể ngầm biểu đạt sự thần phục của bọn họ.

Quản gia đỡ lấy áo khoác mà Bùi Hàm Duệ cởi ra, hơi gật đầu một cái, bọn họ liền nhanh chóng trở lại cương vị của mình, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Khi bước vào cửa, Tần Diệc vẫn đang chìm trong biểu cảm ngây ngốc của một anh nhà quê mới lên tỉnh, nhưng may mắn bộ dạng hắn không tồi, công thêm uy tín của Bùi Hàm Duệ ở trong nhà, cả đường đi đều không có bất cứ người hầu nào dám có ánh mắt khinh miệt đối với hắn.

"Ông nội đâu?"

Bùi Hàm Duệ đưa Tần Diệc tới phòng ăn, hỏi quản gia một tiếng.

" Thưa thiếu gia, lão thái gia đã dùng qua bữa tối, đang ở trong phòng nghỉ ngơi." Quản gia đáp, yên lặng liếc mắt nhìn qua Tần Diệc.

"Ừ." Bùi Hàm Duệ gật gật đầu, thấy Tần Diệc đã đi vào phòng ăn, lại thấp giọng nói, "Tối nay ăn đồ Pháp, không ăn món Trung nữa, đừng cho hải sản vào, đợi chút nữa đem ly sữa lại đây, vị dâu tây."

Quản gia có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn, sau đó đi xuống lo liệu.

Cả tòa biệt thự xa hoa được trang hoàng theo phong cách tây âu, phòng ăn rỗng rãi sáng sủa, chiếc bàn gỗ dài màu rượu vang được đặt ở chính giữa, chiếc đèn trùm thủy tinh cực lớn treo trên trần nhà, từng miếng thủy tinh đều chiết xạ ánh sáng chói mắt.

Tuy rằng trong một vài thời điểm, Tần Diệc cực kì mặt dày, nhưng cũng không mặt dày đến mức vào nhà người ta ngồi vị trí chủ nhân, hắn rất tự giác ngồi vào vị trí đối diện chỗ chủ nhân.

Bùi Hàm Duệ bất đắc dĩ, hai đầu cách xa như vậy thì nói chuyện kiểu gì, gào sao?

Anh đã được dạy rằng, làm cho một vị khách đã ngồi xuống rồi phải đứng lên đổi chỗ là một chuyện rất không lịch sự, vì thế Bùi đại thiếu gia đành phải tự mình di chuyển, ngồi xuống bên tay trái Tần Diệc.

Như thế rất tốt, nhưng Tần Diệc lại có vẻ giống chủ nhà.

Nhưng dù sao cũng không ai thèm để ý mấy nghi thức xã giao này.

"Những người khác trong nhà anh đâu?

"Tần Diệc tò mò nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ bồi bàn thì không thấy có người tiến vào. Bùi Hàm Duệ tự rót cho mình một ly rượu nho, nói:"Trong nhà, ngoại trừ người hầu thì cũng chỉ có ông nội và tôi."

Tần Diệc quay đầu lại nhìn anh: "Ba mẹ anh đâu?"

"Bọn họ ở Pháp, hầu như không về nước." Lúc nói lời này, Bùi Hàm Duệ rất bình tĩnh, nghe không ra một chút ai oán hay bất mãn.

"...... Anh tìm tôi không phải chỉ để cùng ăn cơm đấy chứ?" Tần Diệc nhíu mày.

Bùi Hàm Duệ còn chưa trả lời, món đồ ăn thứ nhất đã được đưa lên.

Hiệu suất của phòng bếp rất lớn, mới hơn mười phút đã đưa đồ ăn, còn có một ly sữa màu hồng phấn nóng hầm hập.

Tần Diệc nhìn thấy đồ ăn liền quên luôn Bùi Hàm Duệ, món chính là bít tết, nước sốt được rưới bên trên tỏa hương bốn phía, chỉ lướt nhẹ dao qua đã đứt, nhìn thôi cũng biết là đồ ăn tươi mới ngon miệng.

Nếu Thẩm Hựu ở trong này phỏng chừng sẽ vì quá hạnh phúc mà khóc đến ngất xỉu.

Đang ăn, Tần Diệc nhịn không được mà nghĩ như vậy.

Món chính cực kì ngon miệng, cả sắc và hương đều hoàn hảo, cho dù chưa bao giờ đi Pháp cũng có thể cảm nhận được sự lãng mạn của nó thông qua những món mỹ thực này, ngoài ra còn có súp, hoa quả cùng món điểm tâm ngọt, mọi thứ đều là đồ ưa thích của Tần Diệc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!