"Hôm nay anh không đi làm à?" Tô Nặc ôm lấy hắn từ phía sau, cảm thấy vô cùng hạnh phúc!
"Buổi chiều có một cuộc họp, tranh thủ thời gian ghé thăm em một chút." Âu Dương Long giảm lửa, sau đó xoay người ôm Tô Nặc vào lòng, "Tối qua ngủ có ngon không?"
"Có." Tô Nặc tựa vào trước ngực hắn, bộ dáng cực kì ngoan ngoãn! Thuận tiện mắng thầm trong lòng, sao hôm qua anh hai lại đòi ngủ lại chứ! Nếu hôm qua anh hai không dở chứng thì mình có thể ôm giám đốc đẹp trai của mình ngủ rồi! Thật sự rất đáng tiếc!
"Có chỗ nào không thoải mái không?" Khuya hôm trước có hơi quá đáng, Âu Dương Long vẫn còn rất lo lắng.
Tô Nặc lập tức đỏ mặt, chỗ nào là chỗ nào?!
"Cho anh kiểm tra một chút được không?" Giọng nói của Âu Dương Long rất dịu dàng.
Tô Nặc kiên quyết lắc đầu.
Ngài giám đốc thở dài, "Anh chỉ quan tâm em thôi."
"Em không sao hết." Tô Nặc đỏ mặt, cái từ tiểu cúc hoa đâu thể nào nói huỵch toẹt ra như vậy được!
"Vậy tối nay anh ở lại nhé?" Âu Dương Long xoa xoa mặt của hắn.
"... Thôi đừng." Tô Nặc cảm thấy mình rất tàn nhẫn vô tình, nhưng anh hai thật sự rất đáng sợ!
"Lại là sợ anh hai em?" Âu Dương Long nhíu mày.
Tô Nặc chột dạ nhìn hắn, "Chuyện đó... Anh đừng giận."
"Sao anh có thể giận em được?" Âu Dương Long cảm thấy bất đắc dĩ, "Anh chỉ không muốn em cứ khó xử như vậy mãi."
"Cho em thêm chút thời gian, em nhất định sẽ thuyết phục anh hai chấp nhận anh." Tô Nặc ôm cổ hắn cam đoan.
Âu Dương Long gật đầu, sáp đến hôn Tô Nặc, "Nếu em không ngại, có thể nói cho anh nghe một chút về gia đình em được không?"
...
Tô Nặc sửng sốt.
"Ba anh là giáo sư đã về hưu, mẹ anh là nội trợ, bọn họ nhất định sẽ thích em." Âu Dương Long đặt Tô Nặc lên bàn cơm, "Đến phiên em."
"Em..." Ba mẹ mất từ sớm, chỉ có một anh hai mở sòng bạc và câu lạc bộ đêm, anh hai là xã hội đen, đã vậy còn rất hung dữ! Những lời này phải nói thế nào đây! Tô Nặc rơi lệ, cảm thấy vô cùng khó xử!
"Không muốn nói?" Âu Dương Long nhẹ giọng hỏi... Không dám chứ không phải không muốn! Tô Nặc chột dạ trả lời, "Ba mẹ của em mất sớm, em chỉ có một anh hai, anh ấy... Bán mạt chược!" Thật ra cũng đâu có khác gì mấy!
"Bán mạt chược?" Âu Dương Long cảm thấy ngoài ý muốn.
"Chính xác." Tô Nặc tiếp tục nói, "Anh của em là dân buôn lậu mạt chược, anh ấy rất hung dữ!"
"Hèn chi em sợ anh ta như vậy." Âu Dương Long giật mình.
Tô Nặc lệ rơi đầy mặt, đừng hỏi thêm gì nữa nếu không mình nhất định sẽ ngất xỉu!
May là Âu Dương Long cũng không có hỏi gỉ thêm, hắn còn đang mải mê suy nghĩ.
Anh hai buôn lậu mạt chược và em trai bông hoa cao quý đúng là một trời một vực, có thể vì vậy nên công ty mới giấu diếm hoàn cảnh gia đình của Tô Nặc, đối với một ngôi sao thần tượng mà nói, xuất thân từ gia đình quý tộc hay gia đình bình thường có khác biệt rất lớn!
"Anh hai em rất nóng tính, hai người khoan gặp mặt đã!" Tô Nặc lảng sang chuyện khác, "Em đói bụng."
"Cháo sắp chín rồi." Âu Dương Long mở nắp nồi.
"... Sao hai ngày nay cứ bắt em ăn cháo?" Tô Nặc buồn bực, cháo chỉ có thể làm điểm tâm thôi! Sao có thể thay món chính được! Chút dầu cũng không có! Bình thường mình ăn rất là nhiều! Tiểu cúc hoa bị thương thì phải ăn thêm nhiều đồ bổ mới đúng chứ! Cho ăn có chén cháo là sao!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!