Chương 17: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Kentu, Vickiee

Biên tập: Loyal Pang

Trong buổi tự học hôm đó, giữa chừng thầy chủ nhiệm đi vào gõ bàn bảo học sinh ngừng làm bài tập, sau đó mất nửa tiết học để giảng kiến thức an toàn và ý thức tự phòng vệ bản thân cho mọi người.

"Nhất là nữ sinh", Thầy nói, "Phải cố gắng đi có nhóm, không nên đi những nơi vắng người, cũng đừng đi dạo công viên, leo núi. Buổi tối đừng đi lung tung bên ngoài nữa nhé."

Có người hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi ạ?"

Thầy chủ nhiệm đáp: "Không có chuyện gì đâu, sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, phải chú ý mọi thứ một chút." Rồi lại dặn chú ý thức ăn và nghỉ hè vân vân…

Nhưng các thiếu niên rất nhạy cảm, nhìn mặt đoán ý. Thầy giáo vừa đi, trong lớp liền bùng nổ.

"Đã xảy ra chuyện gì rồi, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi."

"Có để ý lời của thầy không? "Nhất là nữ sinh", mình đoán đây chính là vấn đề."

"Vấn đề gì vậy?"

"Vấn đề gì mà cậu không biết à. Là tên mặc áo mưa cưỡng dâm lần trước mình nhắc đến mà các cậu cứ không tin."

"Ồ…" Vẻ đã hiểu ra.

Trần Niệm không quan tâm, bỏ một quả ô mai vào miệng. Tăng Hảo ngồi trước quay đầu lại, nhoài người trên bàn của Tiểu Mễ, ngoắc tay với Trần Niệm. Trần Niệm đi tới gần, Tiểu Mễ cũng ghé qua, ba cái đầu chụm vào nhau.

"Này, người mà thầy giáo nói ấy rất có thể là Ngụy Lai."

Trần Niệm và Tiểu Mễ vô cùng kinh ngạc.

Tăng Hảo: "Thật đấy. Nếu lừa các cậu thì mình sẽ thi trượt cho xem."

Trần Niệm nhả ô mai trong miệng, vừa chua vừa mặn, hỏi: "Cậu ta… bị sao vậy?"

Tăng Hảo chần chừ, dường như cảm thấy ngượng vì câu tiếp theo nhưng vẫn nói ra: "Hiếp trước. Giết sau."

Trần Niệm: "…"

Tiểu Mễ: "Thật hay giả vậy, cậu chém gió à?"

"Thật mà!" Tăng Hảo nói, "Trận mưa cuối cùng của mùa một tuần trước làm cầu Tam Thủy bị sập."

Chuyện này ai cũng biết, vị trí cầu Tam Thủy hẻo lánh, đây là cây cầu đường sắt, cũng không có người bị thiệt mạng nên không phải là đề tài giật tít. Nào có học sinh lớp mười hai kỳ cuối để ý chứ.

"Công nhân làm việc dưới nước mò được một chiếc giày. Mới đầu tưởng là đồ bỏ đi, định mang lên bờ chuẩn bị vứt vào đống rác. Nhưng sau đó lại phát hiện ra…"

Tiểu Mễ chen lời: "Ngụy Lai à?"

"Đúng vậy, sau khi Ngụy Lai mất tích, khắp nơi đều đăng tin tìm người, giày dép quần áo nó mặc hôm mất tích đều đăng cả trên mạng đấy thôi."

"Tiếp theo thế nào?"

"Tất nhiên là báo cảnh sát rồi. Cảnh sát tìm khu vực xung quanh, thì tìm thấy thi thể của con gái trong vũng bùn bên bờ sông, cách cầu Tam Thủy khoảng một nghìn mét."

Tiểu Mễ hỏi: "Cậu ta bị chôn dưới đó à."

"Ừ, khi cảnh sát vớt lên, cả người trần truồng không mặc gì cả."

"Vậy cũng không hẳn như điều cậu nói… đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!