Chương 13: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Kentu

Biên tập: Loyal Pang

Des by: Phương Nguyễn

"Anh muốn cùng em hoang phí thời gian, chẳng hạn như cúi đầu ngắm cá

Chẳng hạn như để chén trà trên bàn rồi rời đi

Hoài phí bóng hình xinh đẹp của chúng

Anh còn muốn cùng em hoang phí nắng chiều,

Chẳng hạn như đi dạo đến tận khi sao giăng đầy trời

Anh còn muốn hoang phí lúc nổi gió

Ngẩn ngơ ngồi ở hành lang, đến khi mây đen trong mắt em

Bị gió thổi ra ngoài cửa sổ

Anh đã hoang phí cả thế giới…"

(Link bài hát: https://. youtube. com/watch?v=c2NGJVBfXRY)

Trần Niệm ngồi trên nóc nhà dưới nắng mai, khẽ đọc bài thơ trên vở; Bắc Dã ngồi cạnh cô, cúi đầu đánh đàn ghi

-ta. Từng cơn gió khẽ thổi qua mái nhà, trang giấy và mái tóc cậu thiếu niên bay phất phơ.

Trần Niệm đọc xong hết rồi quay đầu nhìn Bắc Dã. Cậu cũng đánh xong một chuỗi hợp âm, khóe mắt chếch qua đây, nhìn cô giây lát rồi nói: "Có tiến bộ."

Cậu lại cúi đầu xuống, ngón tay khẽ gảy vài nốt trên dây đàn, bắt đầu một chuỗi hợp âm khác, vẫn không thuần thục lắm, thỉnh thoảng đánh đi đánh lại. Hai thiếu niên đều đang luyện tập. Mùi thơm của đồ ăn sáng bay từ trong ngõ hẻm ra, tất cả đều là đồ ăn vặt phổ biến nhất trong thành phố, bánh hấp, bánh dày rán, tàu hũ ky chiên, bánh khoai lang.

Trần Niệm nói: "Thì ra, Hi Thành vẫn còn nơi thế này. Tiểu Mễ bảo, chiếc bánh bao đậu đỏ kia là cái ngon nhất mà cô ấy từng ăn."

Bắc Dã liếc nhìn cô. Trần Niệm giải thích: "Tiểu Mễ là… bạn cùng bàn của em."

Bắc Dã hỏi: "Sau này đã chắc gì còn chơi với nhau?"

Trần Niệm gật đầu: "Còn chứ."

"Sao chắc chắn thế? Sau khi tốt nghiệp thì đường ai nấy đi thôi."

"Tiểu Mễ sẽ… đến Bắc Kinh, chúng em hẹn rồi."

Bắc Dã không nói tiếp nữa. Trần Niệm chợt ý thức được điều gì, cúi đầu xuống. Được một lúc, ý nghĩ chợt lóe lên; cô không kiềm được, lời muốn nói vọt tới khóe môi, nhưng rồi khựng lại, nuốt câu nói kia xuống. Cô lặp lại đề tài, hỏi: "Nơi đây là… nhà anh à?"

"Không phải." Bắc Dã nói tiếp: "Tôi không phải là người Hi Thành, khi còn bé theo mẹ tôi đến đây, bị bà vứt vào nhà tình thương."

Trần Niệm không biết nói tiếp thế nào.

"Còn em là người nơi đâu?"

"Ở đây. Nhưng mẹ em đến Châu Hải làm việc."

Bắc Dã không nói tiếp, cũng không đàn khúc nhạc nào nữa. Trần Niệm khẽ đong đưa hai chân, nhìn thấy đường ray kia lại nhớ tới lần trốn đi hôm ấy, lồng ngực dần dấy lên một nỗi xốn xang.

"Bắc Dã?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!