Chương 16: (Vô Đề)

"We are all in the gutter, but some of us are looking at the stars. Câu này của Oscar Wilde dịch thế nào?" Giáo viên tiếng Anh ngồi sau bục giảng, ánh mắt nhìn về phía lớp từ gọng kính trên sống mũi, "Ai dịch thử xem?... Trần Niệm?"

Trần Niệm vuốt váy vừa định đứng dậy, giáo viên giơ tay: "Không cần đứng lên đâu."

Trần Niệm nhẹ giọng nói: "Chúng ta, sống trong rãnh nước, nhưng có, người vẫn ngắm nhìn bầu trời sao."

"Đúng. Chúng ta sống trong rãnh nước, nhưng có người vẫn ngắm nhìn bầu trời sao." Giáo viên tiếng Anh lặp lại một lần, đẩy đẩy kính trên sống mũi, "Câu tiếp theo."

Ngày thứ tư, hết thảy sóng yên biển lặng.

Ngụy Lai không tới gây phiền phức cho Trần Niệm nữa.

Mùa mưa gần kết thúc, thời tiết ngày càng nóng. Bắc Dã mua một cái quạt máy nho nhỏ cho Trần Niệm, không có tiếng, treo dưới gầm bàn học quạt mát.

Giáo viên vẫn đang đọc bài, bóng thầy chủ nhiệm xuất hiện ở cửa sổ. Trần Niệm hơi phân tâm, nhưng lại nghe ông nói: "Tăng Hảo, em ra đây một chút."

Tăng Hảo đi ra ngoài.

Trần Niệm tiếp tục nghe giảng, sau đó không lâu Tăng Hảo quay lại, nhìn qua có chút đắc ý.

Sau khi hết tiết, Tiểu Mễ khều lưng cô ấy: "Tăng Hảo."

"Hửm?" Cô ấy xoay người lại.

"Thầy tìm cậu làm gì vậy, có chuyện vui sao?"

Trần Niệm mở một hộp Pocky.

"Mình ăn cái nha." Tăng Hảo đưa tay lấy một cây; Tiểu Mễ cũng lấy một cây, nói: "Gần đây Niệm hay ăn vặt lắm."

Bạn học trước sau cộng thêm đi ngang qua đều sáp tới lấy, bánh quy mở ra giống như cho bồ câu ăn ở Quảng trường Nhân dân, nháy mắt hết sạch.

"Ngụy Lai mất tích rồi." Tăng Hảo cắn bánh quy nhún nhún vai, khỏi phải nói có vẻ cười trên nỗi đau của người khác thế nào.

Tiểu Mễ hỏi: "Mất tích thì tại sao tìm cậu chứ?"

Tăng Hảo liếc mắt: "Hỏi một câu mang tính tượng trưng. Ai cũng biết khi đó không phải là đùa dai mà là họ bắt nạt mình. Lúc đó khuyên mình đừng suy nghĩ phức tạp, bây giờ lại biết tới hỏi mình. Ôi, cậu ta còn từng bắt nạt học sinh trường khác, người hận cậu ta chỉ một mình mình? Dù sao thì cũng đáng đời cậu ta."

Trần Niệm ngẩng đầu, nói: "Đừng nói tự đắc như vậy, lỡ như, cậu ấy chạy ra ngoài chơi, mấy ngày nữa lại, về."

Tăng Hảo bĩu môi: "Tốt nhất là mãi mãi đừng về."

Tiểu Mễ: "Thầy chủ nhiệm của chúng ta lại mọc tóc bạc rồi."

"Bạc gì chứ." Tăng Hảo nói, "Ngụy Lai bị đuổi học, thuộc phụ huynh quản lý, không có quan hệ gì với trường. Trước đây không muốn thừa nhận chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, còn là người cảnh sát kia can thiệp. Bây giờ đoán chừng là vui mừng thoát khỏi quan hệ sớm rồi đó, bằng không thì danh tiếng sẽ thối nát."

Trần Niệm nhìn thấy Từ Miểu ở sau lưng cô ấy, đẩy cô ấy một cái; Tăng Hảo quay đầu, thấy sắc mặt Từ Miểu lúng túng, quay lại le lưỡi với Trần Niệm một cái, không nói nữa.

Sập tối, Trần Niệm đi tới cổng trường, theo thường lệ xa xa liếc nhìn Bắc Dã bên kia đường, nhưng… Bắc Dã đang nhìn chằm chằm Từ Miểu ở ven đường, mơ hồ nở nụ cười đầy kì lạ, cho đến khi Từ Miểu lên xe nhà cô ấy đi khỏi.

Trần Niệm ngẫm nghĩ, cho rằng mình nhìn nhầm.

Bắc Dã thấy cô, nhấc chân đi sang đây.

Trần Niệm tiếp tục đi con đường của mình.

Trải qua chuyện lần trước, cô thường xuyên bất an, đi mấy bước phải ngoảnh lại, nhìn thấy Bắc Dã rồi mới yên tâm.

Vừa quay đầu lại, nghe thấy Lý Tưởng gọi cô: "Trần Niệm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!