6.
Mãi đến sáu, bảy giờ tối Chu Uyên mới kết thúc livestream.
Tôi vẫn luôn đứng chờ trước cửa phòng luyện tập của hắn.
Hắn đẩy cửa ra, nhìn thấy tôi thì đưa tay day day chân mày.
"Lại gì nữa đây? Em nhất định phải như vậy à?"
"Muốn anh đăng bài đính chính đúng không?"
"Được thôi, ăn xong anh sẽ chỉnh sửa rồi đăng lên Weibo, nói rằng em mới là bạn gái chính thức của anh, thế là được chứ gì?"
Hắn hơi cúi xuống, ghé sát mặt lại gần tôi.
Sau đó bật cười.
Khóc rồi à?
"Lâm Giản, không thấy mất mặt sao?"
Giọng điệu hắn vừa có chút bông đùa, nhưng cũng chẳng thể nghe ra là đang dỗ dành hay đang mỉa mai.
Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn.
"Không cần đăng bài đính chính nữa."
"Chúng ta chia tay đi."
Hắn sững người, ánh mắt đầy hoang mang nhìn tôi.
Em nói gì?
Tôi nghiêm túc lặp lại một lần nữa:
"Tôi nói, chúng ta chia tay đi."
Chu Uyên.
7.
Đôi mắt đen láy của hắn cứ thế dính chặt vào tôi.
Tôi cũng dùng ánh mắt bình thản nhìn lại hắn.
Có trời mới biết trong lòng tôi lúc này đau đớn đến mức như thể bị ai đó bóp nghẹt, nhưng tôi sẽ không để lộ ra trước mặt hắn.
Chu Uyên khẽ nhếch môi.
"Hôm nay là cá tháng tư à, Lâm Giản?"
Tôi nắm lấy tay áo hắn, cố gắng giải thích:
"Không phải, tôi thật sự muốn chia tay, tôi…"
Hắn hất tay tôi ra.
Trong đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng ấy lúc này lại cuộn trào những cảm xúc bạo liệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!